Thấy thế, đôi mắt của Đường Tùng Lâm hơi nheo lại, cơ thể bỗng dè chừng, nhanh chóng tránh khỏi cột sáng linh lực kia. Chợt, ánh mắt ta liếc nhìn người vừa đến, một cô gái mặc váy xanh không biết xuất hiện từ khi nào, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn hắn. "Là cô à?" Đường Tùng Lâm mắt lộ kinh ngạc. "Ta tới làm đối thủ của ngươi đây!" Tri Tuyết lạnh lùng nói. Đường Tùng Lâm nhíu mày: "Cô không bảo vệ được hắn đâu!" "Không đánh sao biết là không được?" Tri Tuyết mạnh mẽ đáp. "Ha ha, ba đánh một, cô nghĩ mình có thể đỡ được mấy chiêu của chúng ta?" Sau lưng Đường Tùng Lâm, Quỷ Hùng và Diêm Quân cũng lại gần, cười âm hiểm. Mặc dù linh lực Thiên Ma kia không kinh khủng giống như Từ Thương Lâm, nhưng sát khí lượn lờ đó cũng khiến cho người ta thấy sợ. Ba Kiếm Hoàng trẻ tuổi, hơn nữa ba người này đều đã ở tầng sáu của cảnh giới Vạn Pháp, với đội hình như vậy, cho dù là cường giả tầng tám tầng chín của cảnh giới Vạn Pháp cũng phải dè chừng! Nhìn ba người đối diện, vẻ mặt Tri Tuyết cũng nặng nề, nhưng nàng ta nắm chặt hai tay, không hề lùi nửa bước. "Dẫn hắn đi trước đã!" Tri Tuyết nói với Vạn Lam. Ngay sau đó, nàng ta bước ra, linh lực tầng bảy của cảnh giới Vạn Pháp cũng bùng nổ, giống như thể liều chết để chuẩn bị chiến đấu. Vạn Lam hít sâu một hơi, nàng ấy không dám nói gì thêm, vội vàng kéo Trần Mộc lao đi. "Muốn chạy à? Đã hỏi ý của bọn ta chưa thế?" Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quát ầm bỗng vang lên, phía dưới mộ kiếm, mấy người Kim Vũ Dương cùng lúc xông tới, ngăn chặn đường đi của Vạn Lam. Ngoài Kim Vũ Dương ra, Tống Khai Giáp của Tống Quốc, và Nam Thần Hình của Nam Quốc cũng đồng loại xông tới, nhìn chằm chằm về phía Trần Mộc, đáy mắt toát lên vẻ tham lam. "Cái ngươi thế mà. . ." Vạn Lam trợn to hai mắt, nhìn sững sờ mấy người Kim Vũ Dương, cái bọn vô liêm sỉ này, vừa nãy Trần Mộc còn giết Từ Thương Lâm, bảo vệ cho bọn họ, thế mà giờ bọn họ cũng bỏ đá xuống giếng, đúng là đáng trách vô cùng! "Thằng nhóc kia, ngươi cũng có ngày hôm nay à!" "Không phải mới ngang ngược lắm sao? Thử ngang ngược nữa xem!" Kim Vũ Dương nở nụ cười trêu tức. Kim Vũ Dương dẫn theo hai hoàng tử Kim Quốc khác đến ngăn trước mặt Vạn Lam và Trần Mộc. Tống Khai Giáp của Tống Quốc và Nam Thần Hình Nam Quốc chắn ở hai bên trái phải. Thế đánh bọc lại hình thành. Nếu hiệu quả của linh lực quán đỉnh vẫn còn, hiển nhiên bọn họ sẽ không dám gây sự, nhưng bây giờ thấy Trần Mộc đang bị linh lực quán đỉnh phản phệ, bọn họ còn gì băn khoăn nữa đâu. Nếu lúc này không giết tên nhãi kia đoạt lấy truyền thừa của Đại Hoang Kiếm Tôn thì còn chờ đến bao giờ nữa! "Các ngươi thật đê tiện!" Vạn Lam nhìn đám người này chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói. Lúc trước nếu Trần Mộc không gánh lấy hết áp lực, một mình chém giết tứ phương, liệu đám người này có còn đường sống không? "Tiểu cô nương, cô vẫn còn non lắm. Truyền thừa của Đại Hoang Kiếm Tôn quý giá biết bao, tên nhãi này lại chỉ là cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm, không xứng với nó, cứ để ta hưởng thay thì tốt hơn, ha ha!" Kim Vũ Dương cười to đầy khinh thường, trong mắt lóe lên tia toan tính. Sau đó, hắn nhìn về phía Trần Mộc đang đứng cạnh Vạn Lam, cười nói: "Giao hắn cho ta đi, ta sẽ thả ngươi đi. Nếu không, da mỏng thị mềm như ngươi không biết đỡ được mấy đòn của chúng ta đâu!" Vạn Lam nắm chặt tay Trần Mộc, không chịu buông ra, lên tiếng đáp: "Cha ta là tông chủ Linh Tiêu Tông, nếu ông ấy biết các ngươi bắt nạt ta, sẽ không buông tha cho các ngươi đâu!" "Vạn Trọng Sơn? Hắn ta là cái thá gì cơ chứ? Cha ta còn là hoàng đế Kim Quốc đây này. Đừng có mở mồm ra mà so bối cảnh, dù cha ngươi có mạnh đi chăng nữa, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta đâu!"
Kim Vũ Dương cười lạnh, Kim Quốc bọn hắn là một trong bảy đại quốc, chẳng kém cạnh gì tam đại tông.