Ầm ầm ầm. Ba người cùng vung tay áo lên, linh lực bàng bạc như biển bộc phát ra ngoài, loại chấn động kinh khủng kia khiến cả bầu trời cũng ảm đạm biến sắc. Sắc mặt hai người Phương Thanh Điệp và Vạn Lam hơi đổi, nếu Trần Mộc đối chiến với một đại Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong có lẽ còn có sức ngăn cản, nhưng bốn người cùng ra tay, như vậy kết cục của trận đấu này đã không thể thay đổi được gì nữa. Hai người không hề do dự lao đến, tay ngọc vung lên, hai luồng linh lực cuồng bạo vô cùng đánh thẳng về phía ba người kia nhanh như chớp. Chỉ có điều, thế công này đánh vào ba người kia không đau không ngứa, ba người còn không có ý định né tránh, chỉ vung tay lên, hai luồng linh lực cuồng bạo vô song lập tức bị đánh tan trong không khí. "Hai con nhóc kia, nhân lúc sát tâm của bọn ta còn bộc phát, tốt nhất các ngươi đừng có nhúc nhích.” Khóe miệng hoàng đế Kim Quốc nhếch lên lộ ra vẻ khinh miệt, tiếp đó ông ta hờ hững đánh một chưởng, linh lực khủng bố của Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong phóng ra, chấn động hư không, đánh mạnh vào thân thể mềm mại của hai người. "Bùm bùm!" Hai âm thanh nặng nề vang lên, hai người lập tức bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt xinh đẹp như hoa tái nhợt. Tiếp theo, ba người hoàng đế Kim Quốc lạnh lùng nhìn về phía Trần Mộc, thân thể khẽ động, sau đó biến mất trong tầm mắt của mọi người. Khoảnh khắc tiếp theo, trên bầu trời truyền đến ba tiếng xé gió, ba bóng dáng mặc long bào cũng xuất hiện xung quanh Trần Mộc một cách quỷ dị, ánh mắt lóe ra sát ý dữ tợn, vỗ mạnh một chưởng xuống. Rầm rầm rầm. Hư không chấn động, mắt thường cũng có thể nhìn thấy từng gợn sóng đang khuếch tán trong không gian, linh lực cuồng bạo vô song hóa thành ba chưởng ấn cao trăm trượng, đánh thẳng xuống đầu Trần Mộc. Ra tay tàn nhẫn quả quyết, không hề dây dưa lòng vòng! Thấy thế, Trần Mộc hơi nhíu mày, nắm chặt Thái Cổ ma kiếm trong tay, rót linh lực vào, ma văn điêu khắc trên thân kiếm biến thành màu đỏ tươi kì lạ, dường như một loại hung tính dữ tợn nào đó đã bị kích hoạt. "Ong!" Tiếng kiếm minh trong suốt vang vọng thiên địa. Loại này kiếm minh này khiến trời cao cũng phải chấn động. Mọi người hoảng sợ nhìn thấy, kiếm vực quanh thân Trần Mộc ngập tràn Lưu Hồn hỏa diễm, ma kiếm màu đỏ tươi hiện lên huyết quang kinh người. Chợt, thân hình Trần Mộc khẽ động, một kiếm quét về phía hư không. "Cửu Thiên Kiếm Hà, Phong Hồn!" Âm thanh lẩm bẩm phun ra. Một vòng kiếm quang xé rách hư không, hóa thành Kiếm Hà trăm trượng, chắn xung quanh giống như trường thành bằng sắt thép. Trong huyết hà, Cửu U Hỏa cuồn cuộn ngập tràn cảm giác lạnh thấu xương, âm thanh yêu ma quỷ quái gào thét truyền ra từ trong đó. Loại chấn động cực hạn này khiến cho tất cả mọi người trong thành Đại Hoang đều hoảng sợ biến sắc. Ầm! Ba đạo chưởng ấn trăm trượng đều đánh vào Kiếm Hà này, tiếng nổ mạnh vang vọng, năng lượng chấn động cuồng bạo vô cùng tàn phá ở đó. "Tiểu súc sinh, ba người bọn ta hợp lực, một mình ngươi không cản được đâu.” "Phá cho ta!" Khóe miệng hoàng đế Kim Quốc nhếch lên lộ ra nụ cười nhạo, sau đó lớn tiếng hét, lòng bàn tay áp xuống, linh lực càng ngày càng đậm. Mà Trần Mộc ở trung tâm Kiếm Hà cũng bị thương, phun một ngụm máu ra ngoài. Lúc này con ngươi màu đen lộ ra vẻ dữ rợ, hắn không lùi lại dù chỉ nửa bước, chém ngang một kiếm ra ngoài. Lưu Hồn hỏa diễm trong Kiếm Hà chuyển động, hư không vỡ vụn, hư ảnh Vô Tướng lớn khoảng trăm trượng gào thét trên đỉnh đầu hắn. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người trong thành Đại Hoang giật mình sợ hãi. "Tiểu tử này đúng là trâu bò!" "Một mình chống lại một kích toàn lực của ba cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong, vậy mà có thể kiên trì đến bây giờ.”
Phải biết, Trần Mộc chỉ dựa vào lực lượng của Ấn Thần, cưỡng ép tăng thực lực đến Thần Tàng Cảnh đỉnh phong.