Cô gái nghiến răng nghiến lợi, sau đó xoay người biến mất trong đám đông, hướng về phía Kiếm Vũ Các. Cùng lúc đó. Hai bóng người mặc áo choàng đen lặng lẽ bước vào Hoàng Thành. Mặc dù bây giờ Hoàng Thành của Ninh Quốc đã được canh gác nghiêm ngặt, nhưng với thực lực bây giờ của hai người, việc canh gác này cũng chẳng có tác dụng gì. "Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?" Sau khi tiến vào Hoàng Thành náo nhiệt, Vân Hương hỏi Trần Mộc. "Tới Hạ phủ." Trần Mộc nói. Sau đó, hai người nhanh chóng băng qua đường, bay vào Hạ phủ với tốc độ cực nhanh. “Ai đó?” Hạ Hùng đang ở trong nhà họ Hạ lập tức lao ra ngoài, như cảm nhận được điều gì đó. "Là ta!" Trần Mộc ngẩng đầu. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, Hạ Hùng hơi giật mình: "Trần Mộc?" Sau đó, ông ta có hơi tức giận. "Sao ngươi lại tới Hoàng Thành? Ngươi không biết lão già Đường Hạo Thiên đang nóng lòng muốn giết ngươi sao?" "Vậy mà ngươi lại tự chui đầu vào rọ, ngươi muốn chết sao?" Khó khăn lắm họ mới đưa được Trần Mộc ra khỏi Ninh Quốc. Vậy mà bây giờ, chỉ sau nửa năm, Trần Mộc đã trở về. Phải biết rằng, để đưa được Trần Mộc ra khỏi Ninh Quốc, Hạ phủ, Thương Hội Thánh Long và nhà họ Trần đã phải trả một cái giá đẫm máu và đau đớn. "Hạ Hùng thúc, ta tới để cứu nhà họ Trần." Trần Mộc nói. "Cứu nhà họ Trần? Theo ta thấy thì ngươi tới nộp mạng thì có!" Hạ Hùng tức giận đến bật cười, ai mà không biết Đường Hạo Thiên tổ chức đại tiệc Hồng Môn lần này chỉ là để dụ dỗ Trần Mộc tới cơ chứ. Vậy mà bây giờ, Trần Mộc lại ngu ngốc đơn phương độc mã tới đây. Trước đây, ông ta cho rằng Trần Mộc rất mưu trí và dũng cảm, nhưng bây giờ xem ra tên này chỉ là một kẻ ngốc. "Thiên Hùng thúc, xin thúc đừng kích động, ta thật sự tới đây để cứu nhà họ Trần, không phải để chết." Trần Mộc cười khổ. Thế nhưng, sắc mặt Hạ Hùng vẫn đỏ au như cũ, dường như hoàn toàn không muốn nghe Trần Mộc giải thích. Trong lúc bất lực, Trần Mộc đành phải ra hiệu cho Vân Hương. Vân Hương lập tức hiểu ý của hắn, lập tức bước về phía trước, toàn thân bộc phát một luồng linh lực kinh người, khiến Hạ Hùng phải bay ra ra. "C ảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong?" "Cô là ai?" Sau khi ổn định cơ thể, sau lưng Hạ Hùng đổ mồ hôi lạnh, trên mặt lộ ra vẻ khó tin. Không ngờ bên cạnh Trần Mộc lại còn có một cường giả cảnh giới Vạn Pháp đỉnh phong. Phải biết rằng, với thực lực như vậy, hắn đã có thể trở thành chủ nhân của một quốc gia, thậm chí là chủ chủ của một môn phái ở Nam Châu rồi. "Bây giờ, thúc có thể nói chuyện đàng hoàng được rồi chứ?" Trần Mộc nghiêm túc nói. Nghe vậy, ánh mắt Hạ Hùng lập tức trở nên nghiêm túc. Ông ta có thể cảm giác được, Trần Mộc thật sự đã trải qua những biến hóa chấn động trời đất. Thắp hương xong, ba người vào thư phòng. Sau khi nghe được những chuyện gần đây của Trần Mộc, cuối cùng Hạ Hùng cũng hiểu được nguyên nhân. "Thì ra lý do Đường Hạo Thiên muốn giết ngươi là bởi vì ngươi đã gây ra chuyện lớn như vậy ở thành Đại Hoang." Hạ Hùng sợ hãi nói. Bây giờ, quân lực của ông ta ngày càng giảm sút. Mặc dù Hạ phủ vẫn có những hệ thống thông tin nhất định ở Ninh Quốc, nhưng tốc độ nhận được tin tức không nhanh bằng các thế lực lớn khác, đương nhiên bọn vẫn chưa biết chuyện đã xảy ra ở thành Đại Hoang. "Chính vì có tự tin nên ta mới tới Hoàng Thành đây." Trần Mộc giải thích. "Ngươi tới tìm ta để làm gì?" Hạ Hùng cau mày hỏi. "Giúp ta một việc cuối cùng, phái quân phong tỏa cửa thành, cho ta ít nhất mười lăm phút, ta sẽ giết chết Đường Hạo Thiên trong Hoàng Thành." Trần Mộc lạnh lùng nói. Mặc dù Trần Mộc có đủ tự tin vào thực lực của mình, nhưng hắn cũng biết hoàng thất Ninh Quốc mạnh đến mức nào. Ninh Quốc có hàng triệu kỵ binh, nếu không ngăn cản được kỵ binh ở ngoài thành, việc đối phó với các cường giả võ đạo ở Ninh Quốc sẽ khá phiền phức.