Khác hoàn toàn với linh khí thượng cổ phòng thủ của Trí Mệnh, “Ô Kim Yến Vỹ Thương” của Thiên Hầu là một linh khí tấn công với sức mạnh cực kỳ khủng khiếp. Không biết có bao nhiêu ngàn cường giả cảnh giới Vạn Pháp đã chết dưới cây thương của lão ta. Trong nháy mắt, cơ thể Thiên Hầu đã bay ngang bầu trời, theo linh lực truyền vào, trường thương trong tay hiện ra những hoa văn ánh sáng phức tạp, cùng lúc đó, một ngọn lửa màu vàng đen cũng bùng cháy. Loại lửa này đốt cháy cả không gian, biến nó thành những đám khói đen xì. Thiên Hầu cầm thương, vung ra một loạt đòn tấn công sắc bén và rực lửa, nhắm thẳng vào Trần Mộc. Bùm, bùm, bùm! Thương ảnh bao trùm khắp bầu trời, còn chưa chạm vào cơ thể Trần Mộc, nhưng thương ý vô hình và những cơn cuồng phong đã xé nát không gian xung quanh Trần Mộc. Những cơn gió kêu gào, khí thế mạnh mẽ đến đáng sợ. Đôi mắt đen của Trần Mộc phản chiếu thương ảnh khổng lồ, thậm chí không lùi lại một bước. Hắn giơ một lòng bàn tay lên và nhẹ nhàng hất ra, Thái Cổ Ma Kiếm mang theo tà khí khủng khiếp cũng bắn ra theo. Vút! Một kiếm quang xuyên thủng hư không, hóa thành dòng sông kiếm dài cả trăm trượng, dàn trận trên bầu trời. Dòng sông kiếm dài hàng trăm trượng này giống như một tòa thành kiên cố, ở bên trong là lửa Cửu U đang bùng cháy và vô số kiếm quang lạnh lẽo. Dao động mạnh mẽ của kiếm đạo tạo ra sự cộng hưởng kì diệu với đại đạo trời đất. "Keng, keng, keng!" Công kích mãnh liệt do những thương ảnh kia còn chưa chạm được vào người Trần Mộc thì đã bị dòng sông kiếm dài cả trăm trượng chặn lại, huyết khí cuồng bạo bùng nổ. Tuy nhiên, cơ thể Trần Mộc lại không bị ảnh hưởng gì cả. đổi. "Ngươi.." Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Thiên Hầu hơi biến Đúng lúc này, đôi mắt đen của Trần Mộc ngước lên, một luồng sát khí lạnh lẽo vô hình bắn ra. "Đến lượt ta rồi." "Vút!" Trần Mộc đạp xuống, dưới chân truyền ra những gợn sóng năng lượng cổ xưa, chỉ trong chốc lát, cơ thể hắn đã bắn ra như một luồng sáng. "Cẩn thận!" Sắc mặt của Trí Mệnh và Ma Ha đồng thời thay đổi. Tên này đúng là quá khó nhằn, vượt xa bất kỳ cường giả nào bọn họ từng gặp trước đây. Mặc dù bốn người liên thủ nhưng mỗi bước đi đều cảm thấy nguy cơ trập trùng. Trí Mệnh và Ma Ha lập tức lao ra, hy vọng có thể hỗ trợ Thiên Hầu. “Bùm!” Nhưng lúc này, chỉ thấy những dòng lửa khổng lồ phun ra từ hư không, những dòng lửa này biến thành hàng vạn thanh kiếm lửa, từ trên trời cao bắn ra theo hình quạt, lao thẳng về phía hai người họ. "Đáng chết!" Chứng kiến cảnh này, Trí Mệnh và Ma Ha nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Họ giải phóng linh lực toàn thân, điên cuồng chống cự những thanh kiếm rực lửa này. Trong lúc Trí Mệnh và Ma Ha đang bị cầm chân. Ở phía bên này. Một đường kiếm đi ngược dòng đang lao về phía cổ họng Thiên Hầu với tốc độ nhanh như chớp. Nhìn kiếm quang lóe lên, Thiên Hầu siết chặt cây thương trong tay, không hề có chút sợ hãi nào mà nở một nụ cười hung ác. "Tên nhóc, ta khâm phục lòng dũng cảm của ngươi, đáng tiếc là ngươi chọn sai đối thủ rồi!" "Muốn giết ta?" "Tu luyện thêm ba trăm năm nữa đi!" Trong mắt Thiên Hầu hiện lên ý cười, sau đó, ông ta cử động cơ thể, miệng gầm lên: "Triệu Võ Thần Quyết, Huyền Vũ Thần Giáng!" Bùm! “Ô Kim Yến Vỹ Thương” trong tay Thiên Hầu đột nhiên xoay chuyển, một cơn giông bão nổi lên, xé toạc bầu trời. Từ vết nứt trên bầu trời, một vòng xoáy khổng lồ tụ tập và hình thành một con thần thú Huyền Vũ có kích thước khoảng một trăm trượng, dưới chân mang theo tinh quang chói mắt, từ trên trời rơi xuống. Toàn thân con thần thú Huyền Vũ này có vô số ngọn lửa, năng lượng khủng khiếp từ trong đó tỏa ra, trải rộng khắp bầu trời như những chiếc gai ánh sáng, trông vô cùng hung dữ và đáng sợ. Cây thương trong tay Thiên Hầu và thần thú Huyền Vũ dường như đã hợp nhất với nhau, ánh sao tỏa sáng rực rỡ, bắn về phía Trần Mộc. Bùm! Cuối cùng, giữa vô số đôi mắt mở to, thương ảnh và kiếm quang va vào nhau, một tiếng nổ kinh hoàng vang lên. Sức mạnh của thương đạo và kiếm đạo đối đầu nhau, điên cuồng ăn mòn lẫn nhau, hồn hỏa và tinh hỏa dữ dội bắn ra bốn phía, va vào khoảng không, khiến bầu trời điên cuồng biến dang. "Cửu U, Thiên Hồ Gầm!" Trần Mộc nắm chặt kiếm trong tay, hung hăng chém về phía thần thú Huyền Vũ. Cùng lúc đó, một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa vang lên, như muốn xé nát bầu trời bên ngoài. Dưới tiếng gầm của hổ, mọi người cảm thấy tai mình ù đi. Một sức mạnh sóng âm đáng sợ tác động lên không gian bốn phía. Giây tiếp theo, mọi người nghe thấy một tiếng “răng rắc” vang lên. “Ô Kim Yến Vỹ Thương” trong tay Thiên Hầu đang nứt thành những vết nứt mà mắt thường có thể nhìn thấy được. "Đây là?" Thiên Hầu trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm linh khí thượng cổ trong tay. Tên nhóc này không thể nào quái dị như vậy được. Đây là linh khí thượng cổ, không phải bảo khí cấp thiên nào cũng có thể so sánh được. Làm sao một tên nhóc ở cảnh giới Thần Tàng có thể phá vỡ được nó cơ chứ? "Ông có thể đi chết được rồi đấy."