Trong tức khắc va chạm với dấu bàn tay Thiên Ma, một loạt âm thanh vỡ vụn nổ ra. Dấu ấn bàn tay Thiên Ma màu đen khổng lồ, lúc này đã bị tia kiếm quang này xuyên thủng, vết nứt dày đặc dần dần xuất hiện trên dấu ấn bàn tay. Bùm! Khi tiếng nổ vang dữ dội biến mất, dấu ấn bàn tay Thiên Ma vỡ tan thành từng mảnh chia năm xẻ bảy! “Một kiếm?”. Đồng tử Tần Như Nguyệt đột nhiên co rút lại, vẻ mặt tràn đầy khó tin. Nàng ta không thể ngờ được, Thiên Ma Chưởng của nàng ta chỉ chạm phải kiếm quang của Trần Mộc một chút đã bị chém cho vỡ thành từng mảnh. Sau một khắc, một cỗ lực phản chấn đột nhiên ập đến, thân thể mảnh khí của Tần Như Nguyệt đột nhiên lùi về phía sau, liên tục lui về phía sau mấy trăm trượng mới chậm rãi dừng lại. “Phụt!” Máu đỏ thẫm phun ra, trong mắt nàng ta tràn đầy sự hung bạo: “Khốn kiếp!” “Có vẻ như sức mạnh mà ngươi cố gắng đạt được cũng chỉ có vậy!” Khóe miệng Trần Mộc nhếch lên một tia giễu cợt, cười lạnh lùng, “Tên khốn này!” Sắc mặt Đường Hạo Thiên thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Vốn dĩ ông ta cho rằng mình đã đánh giá Trần Mộc đủ cao, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn là đánh giá thấp hắn. Không dùng ánh mắt thể bình thường đến nhìn tên này được! “Không thể để tên khốn này lại được”. “Nhất định phải giết hắn, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái!!” Trong mắt Đường Hạo Thiên tràn ngập sát ý, một luồng sát ý trước nay chưa từng có bộc phát ra. “Cùng nhau ra tay đi!”. Đường Hạo Thiên lạnh lùng hét lên, lập tức, thân thể của ông ta chuyển động, hóa thành một quang ảnh lao ra ngoài. “Hừ, chỉ là đỡ được một đòn của ta mà thôi, xem ngươi có thể đỡ được mấy chiêu nữa!” Lúc này Tần Như Nguyệt không hề quan tâm đến đòn bắn ngược mà nàng ta đã chịu trước đó, đôi mắt nàng ta dần dần đỏ lên như máu, như thể rơi vào điên cuồng, bắt đầu không ngừng bộc phát sức mạnh. Rầm rầm! Những dấu ấn bàn tay màu đen nối tiếp nhau không ngừng được tung ta. Mỗi dấu ấn tay này đều ẩn chứa sức mạnh của Thiên Ma, so với Thiên Ma Chưởng trước đó thì không hề yếu hơn một chút nào. Mấy chục dấu ấn bàn tay liên tục bị tung ra, bùng nổ càn quét khắp nơi. “A!” Trần Mộc cười lạnh một tiếng, lập tức lắc đầu. “Kiếm khí hóa hình, Âm Dương Thuẫn!” Sau đó, hắn co ngón tay lại, nhẹ nhàng vẽ trên hư không! “Xèo!” Lập tức, kiếm vực rung chuyển, vô số kiếm khí đột nhiên xuất hiện xung quanh hắn, những kiếm khí này tụ tập quanh hắn, bảo vệ hắn, hóa thành một tấm màn sáng! Phía trên màn sáng xuất hiện hai màu đen trắng, giống như âm dương, hòa quyện vào nhau, kiên cố không thể phá hủy! Bùm bùm bùm! Lập tức, một loạt dấu ấn bàn tay hắc ám rơi xuống, nhưng đều đánh vào màn sáng này, một tiếng gầm nặng nề vang lên, lực đánh cào mãnh liệt chấn động rung chuyển, chỉ làm rung chuyển từng đợt gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, nhưng vẫn như cũ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào tới hắn. “Vạn Pháp đỉnh, ở trong mắt các ngươi có thể gọi là cường giả, nhưng trong mắt ta... căn bản không là gì cả”. Trần Mộc nhìn thẳng vào hư không! Giọng nói nhàn nhạt cất lên và vang vọng khắp trời đất. Lúc này, Trần Mộc không còn sử dụng kiếm khí để bảo vệ nữa, hắn nhẹ nhàng vung thanh Thái Cổ Ma kiếm lên, kiếm khí vô tận phóng lên cao. Ánh mắt của hắn cực kỳ sắc bén, nhìn thẳng vào Tần Như Nguyệt và Đường Hạo Thiên, trong mắt dâng lên chiến ý mãnh liệt.