Tuy nhiên, Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi, giơ ngón tay lên. Trong lúc đang chảy máu, đầu ngón tay đột nhiên hướng xuống dưới, tất cả ánh sáng từ các ngôi sao xung quanh đều tụ lại thành một điểm và bắn ra ngoài. Trong khoảnh khắc, ánh sao tràn vào quan tài cổ xưa của thiêng liêng, chim thú được chạm khắc trong đó đều sống động như thật, như thể được truyền thêm sức sống. Sau đó, cỗ quan tài trên người ma long, cơ thể khổng lồ nổ tung trong nháy mắt, không có bất kỳ phản kháng nào. Bùm! Linh lực tinh tú cuồn cuồn hóa thành một cơn lốc quét ngang qua, trong phút chốc, sắc mặt Tần Như Nguyệt thay đổi mạnh mẽ, còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể mảnh dẻ của nàng ta đã bị áp lực thổi bay. Sau khi liên tiếp xuyên qua mấy tòa nhà, nàng ta rơi mạnh xuống đất bên dưới Hoàng Thành. Bán kính trăm mét quang đó nổ tung, biến thành một cái hố sâu. Tần Như Nguyệt phun ra một ngụm máu, linh lực mạnh mẽ đột nhiên điên cuồng suy yếu, trở lại cảnh giới Thần Tàng tầng tám. Nàng ta ngơ ngác nhìn vào lòng bàn tay mình, bàn tay vốn trắng nõn thanh tú đã trở nên gầy gò như một cành cây khô, tất cả ma văn trên người đều mờ nhạt và biến mất. "Tần Như Nguyệt, thua... Thua rồi?" Mọi người trong Hoàng Thành đều chết lặng, sững sờ trước cảnh tượng này. Kết quả này là điều không ai có thể ngờ tới. Sau đó, như nghĩ ra điều gì, mọi người đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cơ thể của Đường Hạo Thiên bị đóng băng tại chỗ, bởi vì khi chạm tới sau lưng Trần Mộc, cây thương của ông ta đã bị chặn lại hoàn toàn bởi băng hồn và lưu hỏa mạnh mẽ. "Cho dù có quay lưng lại với ta thì kiếm vực của ngươi vẫn thắng ta sao?" Đường Hạo Thiên gầm lên với vẻ không thể tin. Cây thương này chứa đựng toàn bộ sức mạnh thương vực “Hắc Minh Hải Vực” của ông ta, trong khi Trần Mộc đang phân tâm để đối phó với Tần Như Nguyệt thì kiếm vực của hắn vẫn dễ dàng chặn được đòn tấn công của ông ta. Ngay cả khi quay lưng lại với ông ta thì kiếm đạo của Trần Mộc vẫn áp đảo Đường Hạo Thiên. Dưới quảng trường, khói bụi tràn ngập không khí. Trong hố sâu dài trăm trượng, những chấn động sao dữ dội dập dờn xung quanh, mãi không tản đi. Thân hình gầy gò ngồi trên mặt đất, mái tóc đen rối bù, vương vãi trên vai. Bộ đồ trắng dính đầy máu, tình trạng vô cùng thê thảm, khắp người có những vết sẹo gớm ghiếc, máu tươi tí tách chảy xuống, đã không còn xinh đẹp như xưa, thay vào đó lại có phần thê lương. Ở bên ngoài, mọi người bất giác nín thở, trợn mắt nhìn cảnh tượng này. Ai có thể ngờ được, Tần Nhược Nguyệt vừa rồi kiêu ngạo như vậy, bây giờ lại rơi vào tình huống thê thảm như vậy, cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng chấn động. Rất nhiều cường giả đi theo đều lộ ra vẻ tiếc nuối, thở dài nhìn bóng dáng xinh đẹp thê thảm và cô độc này. "Thật đáng tiếc! Năm đó Tần Như Nguyệt là một cô gái tài hoa tuyệt sắc trong Hoàng Thành, bây giờ lại rơi vào kết cục như thế này." "Nếu như nàng có thể chuyên tâm tu luyện, nói không chừng còn có cơ hội báo thù, nhưng nàng ta đã hoàn toàn bị sự căm thù làm lu mờ lý trí." "Bây giờ, tất cả linh lực nàng ta có được đều đã tiêu tán, ngay cả một vẻ đẹp quý giá cuối cùng cũng bị hủy diệt, còn báo thù gì nữa chứ!" "..." Những giọng nói tiếc nuối này tuy không lớn, nhưng khi lọt vào tai Tần Như Nguyệt lại chói tai như dao đâm. Ở giữa vòng chiến, Tần Như Nguyệt bối rối giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay giờ đã già nua như cành cây khô, sau đó sờ lên đôi má nhăn nheo như đã trải qua bao sương gió, cơ thể thanh tú run rẩy dữ dội. Sư tôn của nàng ta, Tiêu Thời Ngọc đã bị chính tay nàng ta giết chết. Sau cuộc thi Tam Tông Tranh Tài, Bạch Đỉnh Thiên của Thất Huyền tông đã ngừng đầu tư quá nhiều tài nguyên tu luyện cho nàng ta. Bây giờ, ngay cả chút nhan sắc cuối cùng còn có thể sử dụng được trên cơ thể nàng ta cũng bị chính tay nàng ta phá hủy. Bây giờ, nàng ta thật sự không còn gì cả. Đột nhiên, Tần Như Nguyệt người đầy máu cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười hung ác: "Ha ha ha!" Mỉm cười, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.
Cay đắng và đáng thương.