Cùng lúc đó. Trong khu vực của Linh Tiêu tông, bầu trời bị mây đen bao phủ, như thể ngày tận thế sắp đến. Bầu không khí u ám và trang nghiêm tràn ngập toàn bộ tông môn. Ngày xưa, môn phái này mạnh như sắt đá, nhưng ngày nay lại trở thành một mớ hỗn loạn. Tất cả những gì ta có thể nhìn thấy là những bóng sáng điên cuồng lướt qua trên bầu trời, một số người lao ra khỏi tông môn để đi hỗ trợ. Một số khác lần lượt truyền đến với những tin tức khiến lòng người run rẩy. "Tông chủ, thành Hoài Dương đã bị công phá, Thất Huyền tông đang dẫn theo mấy vạn quân tinh nhuệ tiến công thành Linh Tâm." "Tông chủ, thành Bắc Mục đã bị công phá, Thiên Ma Cung đang dẫn theo mấy ngàn cường giả cảnh giới Thần Tàng trở lên tấn công thành Tĩnh Hà." "Tông chủ, Kim Quốc thừa cơ làm bậy, chiếm đóng thành Đông Giang ở phía đông của chúng ta rồi ạ." "Tông chủ, thành Linh Tâm đã gửi thư cầu cứu tới chúng ta, bây giờ nên làm như thế nào ạ?" "Tông chủ, thành chủ thành Tĩnh Hà đã làm phản, đi theo Thiên Ma Cung rồi." "..." Nghe đệ tử báo cáo, Vạn Trọng Sơn loạng choạng, hoàn toàn ngã xuống đất. Khuôn mặt cương nghị ban đầu lúc này trở nên tái nhợt. Ông ta nắm chặt tay, trong mắt tràn ngập sự tức giận và sát khí. Lần này, Thiên Ma Cung và Thất Huyền tông phát động một cuộc xâm lược quy mô lớn, tấn công từ hai phía từ phía bắc và nam. Chỉ trong vài ngày, họ liên tục phá hủy các thành phố của Linh Tiêu tông với tốc độ cực nhanh. Kim Quốc nằm ở phía đông lãnh thổ của Linh Tiêu tông đã lợi dụng tình hình để mua chuộc tất cả các thành phố thuộc lãnh thổ của Linh Tiêu tông. Nếu điều này tiếp tục, tất cả các thành phố trong lãnh thổ của Linh Tiêu tông sẽ hoàn toàn tan rã. Từ ngày thành lập đến nay, e rằng chưa bao giờ Linh Tiêu tông lại gần với giây phút diệt vong hơn lúc này. Cho dù địa bàn chính của Linh Tiêu tông được bảo vệ bởi trận pháp bảo vệ tông môn, nhưng nếu tất cả các thành phố xung quanh lãnh thổ của Linh Tiêu tông bị cướp đi, ngay cả khi địa bàn chính của có thể tồn tại thì Linh Tiêu tông cũng sẽ chỉ là một môn phái hạng ba mà thôi. "Tông chủ." Lúc này, một tiếng kêu thất thanh vang lên. Từ trên bầu trời xa xa, có ba bóng người được bao bọc bởi linh lực, lao về phía Vạn Trọng Sơn, nhanh chóng đáp xuống. Ba người này là điện chủ của ba đại điện Thiên điện, Địa điện và Anh điện. “Hàn Giang Tuyết đâu, cô ta còn chưa tới sao?” Vạn Trọng Sơn nhìn ba người, nhưng vẫn không thấy bóng dáng xinh đẹp kia, trong lòng có hơi lo lắng. "Hàn Giang Tuyết đã rời khỏi tông môn, đang trên đường trở về." Địa điện chủ trả lời. “Làm sao cô ta có thể rời đi vào lúc này cơ chứ!” Vạn Trọng Sơn siết chặt nắm đấm, sắc mặt nhất thời có vẻ nặng nề. Có Hàn Giang Tuyết trấn giữ tổng bộ Linh Tiêu tông, ông ta mới có thể yên tâm ra khỏi Linh Tiêu tông, đi đến tiền tuyến để hỗ trợ mọi người. Nhưng bây giờ, ông ta sợ hai lão già Bạch Đỉnh Thiên và Từ Thương Uyên sẽ dùng kế dụ hổ ra khỏi núi, đột nhập vào tổng bộ Linh Tiêu tông nhân lúc ông ta đi vắng, như vậy sẽ rất phiền toái. "Hừ, Hàn Giang Tuyết thấy khó đã chạy, e là bây giờ nàng ta đã đầu quân cho Thiên Ma Cung rồi cũng nên." Lúc này, Tần Thạch Long vẫn không quên ném đá xuống giếng, hừ lạnh một tiếng. Phương Thanh Điệp khẽ nhướng mày, lạnh lùng nói: "Thiên điện chủ, đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn chia rẽ nội bộ hay sao? Sự trung thành của Hàn Giang Tuyết đối với Linh Tiêu tông đã quá rõ ràng. Trong chuyến đi đến mộ kiếm Đại hOang, nhận được hiệu lệnh của tông chủ, nàng ấy đã lập tức chạy tới thành Đại Hoang ứng cứu.” Nói xong, Phương Thanh Điệp cười nhạo: “Còn ngươi, nghe nói gần đây ngươi có quan hệ khá thân thiết với Thiên Ma Cung thì phải?" Tần Thạch Long đỏ mặt, quát lên: "Cô đừng có mà ngậm máu phun người. Ta vốn ngay thẳng, chính trực, lại có mối thù không đội trời chung với Thiên Ma Cung, làm sao có thể cấu kết với bọn họ được. Còn cô, Phương Thanh Điệp, cô tìm mọi cách hạ bệ ta, hủy hoại danh tiếng của ta là có mục đích gì?" "Ngươi..." Phương Thanh Điệp tức giận mở miệng. "Được rồi, các ngươi thấy còn chưa đủ hỗn loạn hay sao?" Vạn Trọng Sơn quát lớn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Phương Thanh Điệp cắn răn ngậm miệng lại. Tần Thạch Long thì phất tay áo, không để ý tới Phương Thanh Điệp nữa.