“Đừng mà, ta không muốn...” “Tộc trưởng gia gia, cứu ta...” Những thiếu nữ bị bắt cố gắng giãy giụa, ánh mắt tuyệt vọng nhìn tộc trưởng và người lớn trong tộc. “Đám không bằng súc sinh, các ngươi sẽ bị trời phạt!” “Các ngươi nào xứng làm người tu hành, các ngươi là cầm thú không có tính người!” “Ông trời mù mắt rồi...” Trưởng lão của thành Quảng Lăng bất khuất đứng thẳng, không sợ cường quyền, lớn tiếng mắng mỏ. Đối với những con kiến hôi này, đám người Thất Huyền Tông chỉ tỏ vẻ coi thường. Đúng lúc này, kiếm quang trăm trượng như ngôi sao, phá không bay tới, bắn chính xác xuống dưới, đâm xuyên người đám súc sinh Thất Huyền Tông. Bùm! Tiếng nổ vang vọng, đám súc sinh đang mua vui tức khắc biến thành sương máu, thịt nát đầy đất, thê thảm vô cùng. Biến cố xảy đến đột ngột làm mọi người hoảng sợ. Trưởng lão áo trắng trên trời đỏ mắt, mặt dữ tợn nhìn sang hướng kia: “Là kẻ nào?” Hai bóng người chậm rãi đi tới, con ngươi đen hờ hững nhìn cảnh tượng trước mắt. “Là ngươi!”, con ngươi của trưởng lão áo trắng co rụt: “Trần Mộc, ngươi dám...” Lão còn chưa nói xong, một thanh thần ma kiếm đã từ trên trời, nghiền nát không gian, đâm xuyên đầu lão. Lại một cái đầu nổ tung, máu văng khắp nơi. Không khí trở nên tĩnh mịch. Trần Mộc không quay đầu, vẫn đi về phía trước, tới thành trì tiếp theo. Như thể vừa rồi hắn chỉ làm một việc râu ria vặt vãnh. Trong thành Quảng Lăng, trời đất trở nên im lặng đến đáng sợ. Rất nhiều bá tánh có mặt tại hiện trường, ngơ ngác nhìn sương máu và các bộ phận thi thể rơi đầy trời, đồng tử bọn họ co rút dữ dội, hồi lâu sau, tất cả đều hít hà một hơi. Nhiều cường giả như vậy lại bị giết trong tay thiếu niên thần bí đó chỉ bằng một chiêu? Phải biết rằng, ở trong mắt họ, những người vừa rồi như những vị thần trên trời bất khả chiến bại. “Tộc... tộc trưởng!” Rất nhiều thiếu nữ trẻ hai mắt đỏ hoe, bọn họ chật vật chạy tới vây quanh ông lão vừa dũng cảm đứng lên mà không quan tâm đến sống chết, lặng lẽ khóc nức nở. “Bọn nhỏ, không sao đâu, không sao đâu!” Ông lão đau lòng an ủi những cô nương trẻ tuổi này, đồng thời không khỏi thở dài nặng nề trong lòng. Trong thời buổi hỗn loạn này, tuổi trẻ xinh đẹp đã vô tình trở thành một tội ác! Nếu vừa rồi Trần Mộc không ra tay, e rằng bọn họ đã phải chịu nhục bị đệ tử của Thất Huyền Tông làm ô uế. Nghĩ tới đây, ông lão không khỏi ngẩng đầu lên, từ một khoảng cách rất xa, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên thần bí đang chậm rãi rời đi. Thân hình gầy gò và tấm lưng cao ngạo của thiếu niên dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trông có vẻ hơi lạc lõng giữa thế giới bẩn thỉu này, nhưng lại cực kỳ chói mắt, như thể đã tùy ý xé rách một lỗ hổng ở cái thế giới đen tối này! “Cảm ơn!” Ông lão ngơ ngác nhìn bóng người đang rời đi, nói lẩm bẩm. ... Thành Thiên Hòe. Đây là thành thị duy nhất trong phạm vi của Linh Tiêu Tông, còn chưa hoàn toàn bị thất thủ.
Ở ngoài thành Thiên Hòe, có thể thấy rõ ràng một màng kết giới ánh sáng mơ hồ bao phủ, các loại phù văn thượng cổ thần bí được khắc xung quanh kết giới ánh sáng này, các phù văn được phác họa và đan xen, giống như một con rồng chín đầu khổng lồ đang nằm, bá đạo và tràn đầy uy nghiêm vô tận.