Những đệ tử Linh Tiêu Tông khác thấy vậy thì sợ hãi. Đối với những đệ tử còn chưa bước chân đến Vạn Pháp Cảnh như họ, cường giả cảnh giới Bất Diệt chính là tồn tại không thể đánh bại được. Điện chủ Địa Điện và điện chủ Anh Điện liếc nhau với vẻ mặt dữ tợn, sau đó lao ngược lên: "Bạch Đỉnh Thiên, Từ Thương Uyên, hai lão già các ngươi đừng có làm càn!" Linh lực quanh thân hai người họ bùng nổ đến cực hạn, hai đạo bóng kiếm lao đi với tốc độ tia chớp, đánh thẳng về phía Từ Thương Uyên và Bạch Đỉnh Thiên. "Bây giờ đám Vạn Pháp Cảnh cũng dám kêu gào trước mặt chúng ta à?" Thấy vậy, Bạch Đỉnh Thiên cười trêu chọc. "Hay là… cho bọn chúng nếm thử cảm giác tuyệt vọng đi!" Từ Thương Uyên cười lạnh. "Ta cũng đang có ý này!" Bạch Đỉnh Thiên nheo mắt. "Rầm!" Linh lực xung quanh hai người được giải phóng, luồng sức mạnh tuyệt đối vượt xa Vạn Pháp Cảnh lập tức bùng nổ. Ngay lúc ấy, không gian vỡ vụn, những vệt rạn có thể thấy được bằng mắt thường trải rộng khắp không trung. Ngay sau đó, linh lực như thanh kiếm bén lao ra. Luồng linh lực này tuy nhỏ bé, nhưng ẩn chứa sức mạnh kinh hồn. Kiếm của điện chủ Địa Điện và điện chủ Anh Điện còn chưa chắn trước người, đã bị tia linh lực kia đánh gãy, sau đó tiếp tục mạnh mẽ lao thẳng về phía yết hầu họ, quyết tâm lấy mạng hai người! Điện chủ Địa Điện và điện chủ Anh Điện đồng thời lộ vẻ mặt kinh hãi. Thực lực cách xa nhau quá nhiều. Dù hai người họ ôm tâm lý liều chết, nhưng trước thực lực tuyệt đối thì chẳng có tác dụng gì. Ngay khi luồng linh lực kia chuẩn bị xuyên qua yết hầu hai người họ, một bóng người xinh đẹp tuyệt trần đột nhiên xuất hiện chắn trước mặt cả hai. Người kia vung tay áo lên, hai đạo linh lực kia lập tức bị đánh tan. "Điện... điện chủ Linh Điên?" Cả hai người điện chủ Địa Điện và điện chủ Anh Điện run rẩy lên tiếng. Từ Thương Uyên và Bạch Đỉnh Thiên cũng vô cùng kinh ngạc: "Hàn Giang Tuyết?" Trên bầu trời, linh lực phóng thích quanh người Hàn Giang Tuyết, không kém gì những gợn sóng phát ra từ hai người ở cảnh giới Bất Diệt là Từ Thương Uyên và Bạch Đỉnh Thiên, từng luồng sóng cuồn cuộn cản lại uy thế của chúng đệ tử Linh Tiêu Tông. Mà bên cạnh nàng ấy, Vân Hương Nhi cũng bắt đầu đứng ra, ngọn lửa hừng hực che kín cả cơ thể, ánh mắt tựa băng, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt. "Lão già kia, hai người muốn đánh thì bà đây sẽ theo!" Hàn Giang Tuyết hừ lạnh nói. "Sư muội, tính tình của cô vẫn nóng nảy thế nhỉ, chẳng thay đổi gì cả!" Bạch Đỉnh Thiên cười nhạt, chỉ riêng việc Hàn Giang Tuyết có thể quay lại trong một thời gian ngắn đã nằm ngoài dự đoán của ông ta rồi, nhưng chưa đủ để khiến họ hoảng loạn. Từ Thương Uyên liếm môi một cái, ánh mắt lóe lên ý lạnh: “Một Linh Tiêu Tông lớn như vậy mà chỉ có cô có thể đứng ra sóng vai cùng chúng ta, còn cái tên Vạn Trọng Sơn gì đó chả là cái cóc khô gì nhỉ!" Nghe vậy, Hàn Giang Tuyết cười mỉa: "Lão già à, đừng kéo ta đứng về phía mấy người, ta đột phá cảnh giới Bất Diệt chỉ dựa vào sức ta!" "Còn các ông thì sao, chung quy mà nói cũng chỉ là đồ phế, đột phá một cảnh giới Bất Diệt thôi mà cũng phải mượn máu trẻ mới có thể làm được, chỉ riêng trình độ này thôi mà còn dám thiếp vàng lên mặt mình à!" "Nếu Vạn Tông chủ không là gì, thì ở trước mặt bà đây, các ông cũng chẳng là thá gì!" Hàn Giang Tuyết chê cười không thèm nể nàng, sắc mặt của Bạch Đỉnh Thiên và Từ Thương Uyên bỗng trở nên dữ tợn, cơn tức giận cuồng bạo bốc lên xung quanh. Trong thành Thiên Hòe, bầu không khí bỗng trở nên quỷ dị. Tất cả mọi người đều kinh hãi trước giọng nói tức giận của Hàn Giang Tuyết, bọn họ cũng hận Từ Thương Uyên và Bạch Đỉnh Thiên đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhưng dù sao hai người bọn họ cũng là cường giả ở cảnh giới Bất Diệt, mọi người cũng không dám làm gì, nhưng Hàn Giang Tuyết thì không hề nể mặt, cứ thế chỉ mũi của người ta mà mắng. "Sư muội à, cô vẫn thích gây thù chuốc oán như thế nhỉ!" Khóe miệng Bạch Đỉnh Thiên giật giật, nở nụ cười âm trầm. "Năm năm trước, cô may mắn giữ được mạng của mình, hôm nay, nhất định ông đây phải khiến cho cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!"
Bạch Đỉnh Thiên hung tợn nhìn chằm chằm về phía Hàn Giang Tuyết, trong giọng nói của ông ta không giấu được sát ý rõ ràng