Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 827 "anh linh táng cổ quan, rơi!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong thành Thiên Hòe, tất cả mọi người đều tỏ ra kinh hãi, bọn họ mở to mắt, ngơ ngác nhìn mặt trăng màu đen đang che khuất bầu trời, một cảm giác sợ hãi khó có thể miêu tả được bằng lời đang lan tràn trong lòng họ. "Thành Thiên Hòe sắp sập rồi, chạy mau thôi!" Trong thành trì, vô số cư dân đang vội vàng chạy trốn, đây là trung tâm của Linh Tiêu Tông, lúc này đây đã hoàn toàn bạo loạn. Vẻ mặt của Hàn Giang Tuyết rất khó coi, nàng đang định lao lên thì Bạch Đỉnh Thiên lại kéo tới, thế tiến công ầm ầm không cho Hàn Giang Tuyết có cơ hội ra tay giúp đỡ. "Trần Mộc!" Vân Hương Nhi nhìn chằm chằm thiếu niên đơn độc trên bầu trời. Ở trên đó, một mình Trần Mộc đứng yên, đôi đồng tử màu đen chăm chú nhìn năm mặt trăng màu đen mang theo sóng dữ như hủy thiên diệt địa, môi hắn hơi mím lại, ánh sáng lạnh toát ra từ nơi sâu thẳm trong đáy mắt. Trần Mộc nắm chặt thanh Ma Kiếm Thái Cổ trong tay, đôi đồng tử chậm rãi nhắm lại, linh lực hùng hồn như hồng thủy liên tục phóng thích ra ngoài, truyền vào trong ma kiếm, kiếm đạo không cách nào hình dung và hư không rộng lớn tạo thành một thứ cộng hưởng huyền diệu vô cùng! "Thiên thượng tinh hà chuyển, nhân gian mạc liêm thùy!" "Tinh thần đại pháp!" Trần Mộc thì thầm trong miệng, hai mắt khép hờ chợt mở ra, nơi sâu xa trong đôi mắt màu đen lóe lên ý lạnh màu đỏ tươi dữ tợn, tay hắn cầm thanh Ma Kiếm Thái Cổ nhắm thẳng vào hư không trước mặt rồi chém xuống. Ánh kiếm nhức mắt khiến cho mọi người phải trợn trừng, hào quang bùng nổ lóe ra vạn trượng. Một vết nứt như vực sâu xé toác bầu trời xuất hiện lần thứ hai. Trong khe hở hư không tốn đen huyền bí giống như cất giấu một biển trời sao, ánh sao mênh mang như che phủ khắp trời. Lúc này đây, kiếm vực của Trần Mộc như hóa thành trời sao, mà ở trong thế giới bên này, trời sao lưu chuyển, tinh hà óng ánh, còn Trần Mộc chính là vị chủ nhân duy nhất của trời sao! Bách tính vốn đang chạy trốn ở trong thành Thiên Hòe, nhìn thấy ánh sao rực rỡ đầy trời rơi xuống kia, bao thân thể hoảng loạn, luống cuống cũng giật mình, trong ánh mắt như chìm đắm si mê, ngơ ngẩn nhìn về phía bầu trời. "Chuyện này. . . Đây là bí pháp gì vậy?" Tất cả mọi người đều tỏ ra khiếp sợ, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra, năm mặt trăng màu đen trước đó đang bao phủ trời đất khiến cho xung quanh âm u ẩm ướt hơn. Nhưng khi bầu trời đầy sao này phủ xuống, cảm giác âm hàn thấu xương đó lại bị xua tan ngay lập tức. Mà trong bầu trời sao đó, một quan tài cổ màu đen đang trôi nổi, nó lướt qua cả bầu trời sao, xuất hiện ở trong mắt mọi người. Quan tài cổ màu đen này được ánh sao xung quanh tô điểm, óng ánh đến loá mắt, giống như những ngôi sao đang tô điểm thêm cho quan tài, xung quanh quan tài được chạm khắc những hình núi nhấp nhô, chim muông, uy nghiêm và khoáng đạt! "Anh linh táng cổ quan, rơi!" Hai ngón tay của Trần Mộc giơ lên, đầu ngón tay ngự kiếm, cưỡi năng lực kiếm đạo đến Thanh Quán, xuyên qua các thời. Cảnh tượng kì dị trong trời đất làm tất cả mọi người ở đó phải chấn kinh Cho dù là Bạch Đỉnh Thiên hay Liễu Huyền Sách và Từ Thương Uyên, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, cảnh tượng này vượt quá sự hiểu biết của bọn họ. "Đáng chết, thằng nhãi này có năng lực kiếm đạo bậc nào vậy!" Từ Thương Uyên dữ tợn gầm lên. Ông ta học võ học mấy trăm năm, dù là về thương đạo hay võ học cũng có nhiều kiến thức, nhưng Trần Mộc còn chưa đến hai mươi mà đã có kiếm thuật đến bậc này, thực sự là vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ. "Chỉ là một thằng nhãi ở cảnh giới Thần Tàng, ông không tin mình không thể đánh chết được ngươi!"

Vẻ mặt Từ Thương Uyên lộ ra vẻ dữ tợn và khủng bố, mũi thương xuyên qua trời cao, năm mặt trăng màu đen như dính lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio