"Được rồi, lão phu chơi lớn một ván với ngươi!" Hồng Châu cuối cùng cũng đồng ý. … Không mất nhiều thời gian, hai người đã lên đến đỉnh linh lầu, chỗ này chọc thẳng vào mây trời, là nơi cao nhất trong toàn bộ dãy núi rộng lớn. Từ đây nhìn xuống chỉ nhìn thấy ba ngọn núi Vạn Nhân đứng sừng sững giữa những dãy núi nối tiếp nhau, ba ngọn núi này dựng thẳng đứng, tựa như tạo thành một chữ “Xuyên” tự nhiên, vô cùng huyền bí. Còn xa hơn nữa là hai dãy núi uốn lượn như hai con rồng cổ ẩn náu, tạo thành thế núi “Lưỡng long tranh ngọc”, mà đầu rồng là Thượng Cổ Linh Lầu, nơi bọn họ đang đứng. Long khí khổng lồ liên tục quét ra từ dưới mặt đất như lũ lụt, tạo thành một màn sương mù bao phủ xung quanh Thượng Cổ Linh Lầu, che đậy thiên cơ! Đây chính là khí vận của mạch đất mà Hồng Châu đã bố trí trước đó. Trần Mộc lần đầu đến Thượng Cổ Linh Lầu đã nhận thấy điều đó. Còn bây giờ, khi hắn lại đến Thượng Cổ Linh Lầu, cũng muốn mượn mạch đất này để tập hợp toàn bộ linh khí, hóa thành một đòn sấm sét, phá nát Hộp vàng Cửu Khiếu Tỏa. "Đáng tiếc là, 'Lưỡng long tranh ngọc' của ngươi cuối cùng vẫn có thiếu sót, thiếu một con mắt!" Trần Mộc sau khi nhìn quét qua dãy núi và địa hình bên dưới, tiếc nuối nói. “Mắt?” Hồng Châu có chút mơ hồ. Trần Mộc giải thích: “Mắt mà ta nói ý là suối nguồn, khí vận mạch đất “Lưỡng long tranh ngọc” của ngươi, tuy là tất cả long khí mạch đất đều hội tụ ở đầu rồng, nhưng long mạch hình thành vẫn quá phân tán, không thể tụ lại thành một suối nguồn, theo cách này, khí vận mạch đất “Lưỡng long tranh ngọc” của ngươi chỉ có thể dùng để che đậy thiên cơ, hình thành một loại phòng ngự siêu cấp độc nhất vô nhị, nhưng không thể hình thành công kích! " "Nếu như bố trí ra suối nguồn, và tập hợp tất cả long khí ở mạch đất dãy núi vào suối nguồn. Khi tính mạng của ngươi bị đe dọa, một khi kích hoạt suối nguồn, long khí tích lũy trong suối nguồn sẽ không nói là có thể hủy diệt trời đất, nhưng muốn giết chết một cường giả Bất Diệt Cảnh đơn thuần, đúng là không phải quá nhẹ nhàng rồi!" Nghe vậy, Hồng Châu bất giác hít một hơi khí lạnh, dễ dàng giết chết một Bất Diệt Cảnh? Phai biết, Bất Diệt Cảnh ở Nam Châu Giới đã là cường giả siêu cấp cấp bá chủ rồi! Tuy nhiên, sau khi Trần Mộc nhắc nhở như vậy, trong đầu ông ta chợt lóe lên một ý tưởng, mạch đất núi này có lẽ thật sự có thể có thêm một suối nguồn nữa. Với sự sắp xếp hiện tại của ông ta, toàn bộ long khí trong khí vận mạch đất của 'Lưỡng long tranh ngọc' chỉ tụ lại ở đầu rồng tạo thành sương mù, che đậy thiên cơ, tạo thành phòng ngự mà thôi. Nếu như có thể tụ lại thành một suối nguồn rất nhỏ, có lẽ thật sự có lực sát thương rất đáng sợ! "Ta hiểu rồi, ngươi muốn lợi dụng một suối nguồn bố trí dưới 'Lưỡng Long Tranh ngọc' của ta để hội tụ hết thảy long khí, giúp ngươi phá vỡ Hộp vàng Cửu Khiếu Tỏa!" Hồng Châu phản ứng lại, lập tức nói. “Ừ!”, Trần Mộc gật đầu, khoé miệng nhếch lên: “Ngươi có muốn xem thử sức mạnh của địa mạch long khí bản Lưỡng Long Tranh Châu đầy đủ không? Nơi này về sau sẽ không bị kiểm soát nữa, ít nhất cũng có năng lực bảo vệ bản thân”. Nghe tới đó, hai mắt Hồng Châu sáng lên, gương mặt già nua lộ ra biểu cảm mừng như điên, ngay cả giọng nói cũng nói chuyện run rẩy: “Ngươi... ngươi có thể làm được sao?” “Có thể!”, Trần Mộc đáp chắc chắn: “Chỉ cần ngươi chịu phối hợp!” “Nên làm sao? Ta đều sẽ phối hợp với ngươi!”, Hồng Châu gần như không thể chờ nổi. Hôm nay, ông ta đã truyền lời đồn, khiến mọi người cho rằng ông ta là linh yêu thượng cổ đắc đạo, tinh thông vạn pháp, năng lực thông thiên, am hiểu đại đạo. Nhưng suy cho cùng, lời đồn này vẫn chỉ là giả, là cái mặt nạ ông ta tạo ra để che mắt người đời, là biện pháp bảo vệ bản thân thôi. Thân phận thật sự của ông ta chỉ là một cây Ngọc Linh thành tinh mấy nghìn năm, một khi lời nói dối bị vạch trần, sẽ không ai kính sợ ông ta nữa. Một khi thân phận bị lộ, đừng nói là trong Nam Châu Giới này, thậm chí là Trung Thổ Thần Châu, chỉ sợ sẽ có không ngừng cường giả đứng đầu tới giết ông ta, đoạt lấy thụ đan Ngọc Linh. Đây chính là trung tâm sinh mệnh của ông ta, thụ đan Ngọc Linh này có sức hấp dẫn cực lớn đối với võ giả, huống chi cấp bậc mấy nghìn năm thì không khác nào tiên đan thần dược được dâng ra.
Vậy nên Hồng Châu vẫn luôn cẩn thận, sợ thân phận của mình bại lộ thì ngày chết sẽ tới nhưng hiện tại, Trần Mộc có cách để ông ta tự bảo vệ mình, điều này sao có thể ko khiến ông ta vui mừng.