Nàng ta có thể cảm nhận được người thanh niên này rất mạnh mẽ, không hề tầm thường, ít nhất cấp độ cũng cao hơn nàng ta. Ông già đi theo thiếu niên cũng có dao động Vạn Pháp Cảnh gợn sóng khắp người. Tuy nhiên, ông ta không phải là người bảo vệ mà chỉ là người đi theo chàng trai mà thôi, bởi vì xét về thực lực thì chàng trai mạnh hơn ông già một bâc. Ở độ tuổi này mà có thể đạt được sức mạnh đáng sợ như vậy, người thanh niên này tuyệt đối không phải là người đơn giản. Đôi mắt đẹp của nàng ta không khỏi nhìn về phía Trần Mộc. Vẻ mặt Trần Mộc không thay đổi, chỉ bình thản nhìn chàng trai: "Ngươi tên là gì?" "Ồ, đúng rồi, ta chỉ mải ăn, quên mất không hề giới thiệu bản thân." "Ta tên Quý Chung, đến từ nhà họ Quý ở Trung Thổ Thần Châu." "Chắc các ngươi cũng không xa lạ gì nhà họ Quý rồi, đúng không? Đúng, chính là nhà họ Quý đó." Không biết người thanh niên này thật sự không biết bên ngoài nguy hiểm, hay là không hề sợ hãi Trần Mộc và Phương Thanh Điệp mà lại thẳng thắn khai báo lai lịch của mình. Nghe được lời này, trên mặt Phương Thanh Điệp không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Suy cho cùng, nhà họ Quý là một gia tộc võ đạo thịnh vượng, có bối cảnh vĩ đại ở Trung Thổ Thần Châu, danh tiếng rất lớn. Cho dù Quý Huyền có tài năng xuất chúng thì cũng chỉ là một người hầu được nhà họ Quý thả ra để phục vụ cho việc tu luyện của nhà họ Quý mà thôi. Không ngờ người thanh niên này lại mạnh mẽ đến thế. "Nhà họ Quý, ta có nghe nói qua." Trần Mộc thờ ơ gật đầu. "Vị huynh đệ này, ngươi nướng giỏi thật, đây là món thịt nướng ngon nhất mà ta từng ăn." Chưa hết nửa nén hương, Quý Chung đã ăn hết thịt nướng trong tay nhưng vẫn còn thòm thèm, liếm vài lần cục xương trên tay rồi mới bất đắc dĩ đặt xuống. Nhìn như vậy khiến người khác không nỡ ăn. "Đây... Đây thật sự là người nhà họ Quý sao?" Phương Thanh Điệp nhìn chàng trai trẻ này mà cảm thấy hoang mang. Sao lại giống như một con chó lang thang vậy nhỉ? Trần Mộc mỉm cười, nhìn chàng trai liếm xương, hắn không tỏ vẻ gì, chỉ cầm thêm một miếng thịt nướng khác đưa cho đối phương, cười nói: "Đã đủ chưa? Ở đây vẫn còn." "Đủ rồi, đủ rồi." Quý Chung cười hì hì, xua tay. Hắn ta không phải là người phàm ăn, ăn một miếng thịt nướng lớn như vậy đã no rồi. Sau đó, hắn ta ngồi phịch xuống đất, xoa bụng, híp mắt lại, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ hưởng thụ: “Bữa cơm này thật là thỏa mãn. Trước kia cả ngày ta đều phải ăn lương khô, ăn nhiều đến mức buồn nôn luôn." Nghe thanh niên phàn nàn, ông già mặc áo xám cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ đứng ở phía sau. "Theo ta thấy thì hai vị cũng không phải người bình thường nhỉ?" Quý Chung bỗng nhiên nheo mắt, mỉm cười nhìn Trần Mộc: "Mặc dù cô nương xinh đẹp này đã đạt tới Vạn Pháp Cảnh tầng bảy, nhưng không biết vì sao, cảm giác nguy hiểm mà tiểu huynh đệ này mang lại cho ta dường như lại mạnh mẽ và bí ẩn hơn nhiều." Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp hơi dao động. Trần Mộc mỉm cười, không trả lời. Quý Chung tiếp tục nói: "Mặc dù ta không ở Nam Châu nhưng gia tộc ta cũng có chút thế lực, vì vậy mà ta đã nghe nói về các siêu thiên tài ở khắp nơi. Gần đây, ở Nam Châu có một siêu thiên tài đang trở nên nổi tiếng. Hắn tên là Trần Mộc, có thể giết kẻ thù ở cảnh giới cao hơn mấy tầng bậc, là một nhân vật tàn nhẫn. Xin hỏi, tiểu huynh đệ có biết hắn không?” Gợn sóng trong đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp ngày càng mở rộng, nàng ta nhìn về phía Trần Mộc. Trần Mộc khẽ mỉm cười: "Biết chứ, bởi vì đó chính là ta." Nếu chàng trai này đã thẳng thắn như vậy thì hắn cũng chẳng cần phải kiêng dè.
“Ha ha ha, vậy chúng ta thử đấu vài chiêu xem sao?” Quý Chung cười ha hả, nóng lòng muốn thử sức.