Nhìn thấy Quý Chung thất bại, ông già áo xám không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên. Trong thâm tâm ông ta biết chủ nhân của mình mạnh đến mức nào. Ở lục địa Thiên Vũ, Bất Diệt Cảnh được xếp vào hàng mạnh nhất, cộng thêm tài năng kiếm đạo của hắn ta, vậy mà lại thua một tên nhóc Thần Tàng Cảnh ư? Lập tức, ánh mắt của ông ta quét về phía Trần Mộc, trong đôi mắt lão luyện hiện lên một tia nghiêm túc lạ thường. Phương Thanh Điệp hác miệng, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tia ngạc nhiên. Lần này Trần Mộc hoàn toàn khác với lúc chiến đấu với Từ Thương Uyên, hắn không sử dụng bất kỳ sức mạnh của thần ấn nào. "Đã nhường rồi!" Trần Mộc chắp tay, mỉm cười nói. "Ha ha ha." Quý Chung lại cười mấy tiếng, chắp tay: "Ta tên là Quý Chung, bữa cơm hôm nay ta sẽ ghi nhớ. Nếu sau này các ngươi gặp phải phiền phức gì ở Trung Thổ Thần Châu thì cứ thoải mái đến tìm ta. Ta sẽ cố giúp ngươi trong khả năng của mình." Sau đó, hắn ta nhìn về phía ông già áo xám, ông già áo xám lập tức hiểu ý của hắn, không chút do dự dùng móng tay sắc nhọn đâm vào tim mình. Mí mắt Phương Thanh Điệp không khỏi giật giật trước cảnh tượng này. Ông già áo xám lấy từ trong tim lấy ra một viên linh thạch, búng ngón tay bắn về phía Trần Mộc, sau đó biến thành một thi thể rồi ngã xuống. Viên linh thạch này là toàn bộ sức mạnh của ông ta với tư cách là người hầu. Linh lực ẩn chứa trong loại linh thạch này tinh khiết hơn vô số lần so với linh thạch cực phẩm, hấp thu loại linh thạch này sẽ không có bất kì tác dụng phụ nào. Còn những người hầu này, võ công mà họ tu luyện đều là những công pháp đặc biệt chỉ phục vụ cho gia tộc của mình, cả cuộc đời họ chẳng khác nào con rối, bị người khác thao túng. Trần Mộc đã quen với cảnh này rồi. “Cáo từ!” Quý Chung chắp tay, xoay người rời đi. Trần Mộc cầm viên linh thạch màu đỏ rực, xoa nhẹ lên bề mặt rồi đặt nó vào nhẫn không gian. "Trần Mộc, không ngờ ngươi thật sự có thể đánh bại hắn ta, ta còn tưởng ngươi lành ít dữ nhiều rồi chứ." Phương Thanh Điệp đi tới với vẻ mặt thoải mái, cười nói. "Thắng ư? Cũng không hẳn." Trần Mộc nhìn bóng dáng thanh niên rời đi, cuối cùng lắc đầu, cười nói: "Hắn đang áp chế linh lực để chiến đấu cùng ta, nếu không, ta sẽ không thoải mái như vậy đâu.” “Trấn áp linh lực?” Phương Thanh Điệp hít một hơi lạnh, đôi mắt đẹp hơi mở to, hiện lên vẻ ngạc nhiên. "Chắc hẳn đã đã đạt tới Bất Diệt Cảnh tầng thứ ba rồi." Trần Mộc cười nói. Có chút thú vị. Không ngờ trong một ngàn năm qua, Trung Thổ Thần Châu không hề suy tàn mà còn sinh ra rất nhiều thiên tài đáng ngạc nhiên khiến hắn không thể ngờ tới. "Quý Chung?" Phương Thanh Điệp mím môi, đôi mắt đẹp nhìn về phía thanh niên rời đi. Bất Diệt Cảnh tầng ba, với thực lực như vậy, hắn đã có thể thống trị toàn bộ Nam Châu rồi. Nhưng khi còn Trung Thổ Thần Châu, nàng ta chưa từng nghe nói đến thành tích gì đáng ngạc nhiên về hắn, chứng tỏ Quý Chung là người rất kín đáo. Cây cao thì sẽ bị gió quật ngã trước. Những siêu thiên tài ở Trung Thổ Thần Châu đúng là khôn ngoan và mưu mô. Nam Châu Giới có danh sách thiên tài nhưng Trung Thổ Thần Châu lại không có, bởi danh sách nào cũng chỉ là một trò đùa. Những siêu thiên tài thực sự đó rất thông thạo nghệ thuật ẩn nấp, nhìn chung họ không dễ dàng bộc lộ toàn bộ sức mạnh của mình, trừ khi ở trong thời điểm nguy kịch. Giống như bây giờ, cho dù đối đầu với Trần Mộc, một võ giả Thần Tàng Cảnh tầng chín, hắn ta cũng phải che giấu sức mạnh của mình. So với những người được gọi là siêu thiên tài ở Nam Châu thì giữa họ có một khoảng cách rất lớn, không cùng một cấp bậc. “Hãy lấp đầy bụng trước rồi tiếp tục lên đường thôi.” Trần Mộc nói. "Được." Phương Thanh Điệp gật đầu, trên mặt lộ vẻ mặt nghiêm túc.