Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 875 là người lấy mạng ngươ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ra tay không một tiếng động, nhanh như quỷ mị, khó lòng phòng bị! Tên đàn ông trung niên kia cảm nhận được kiếm khí lạnh như băng dưới yết hầu, nét mặt thay đổi, cơ thể nhanh chóng lui lại phía sau. Nhưng ai có thể ngờ rằng, hai ngón tay của Trần Mộc lại vươn ra, khoảng không phía sau tên đàn ông trung niên kia bị xé nát. Roẹt! Tốc độ của hắn không thể bằng tốc độ của kiếm, chỉ trong một hơi thở, cái đầu đã lăn lông lốc ra ngoài. "Ra tay từ xa, sao có thể chứ?" Một tên đàn ông trung niên khác nhìn thấy chỉ chưa đầy ba giây, một cường giả Vạn Pháp Cảnh đỉnh phong đã bị chém đầu dễ dàng như vậy, vẻ mặt đầy kinh hãi. Ra tay từ xa là thủ đoạn mà chỉ có người ở Bất Diệt Cảnh mới có thể thực hiện, tại sao một tên nhãi Thần Tàng Cảnh lại có thể làm được? Thế nhưng ngay sau đó, hắn tinh mắt nhận thấy giữa hai ngón tay Trần Mộc có một chiếc phù thần bí màu xanh thẳm, sức mạnh không gian vô tận từ trong đó trào ra, ảnh hưởng đến khu vực này. "Ấn Thần Thiên Không?" Tên đàn ông trung niên kia nheo mắt, lúc này mới hiểu ra. Sử dụng Ấn Thần Thiên Không có thể ra tay cách không trong cự ly ngắn. Hắn ta không ngờ trong tay Trần Mộc lại có thứ này. "Thằng khốn, không ngờ lại bị ngươi chơi xỏ!" Tên đàn ông trung niên kia không còn dửng dưng nữa, linh lực toàn thân tỏa ra, hóa thành quầng sáng linh lực bảo vệ xung quanh mình. Sau đó, hắn ta bước ra, hiên địa chấn động, một cỗ linh lực cuồng bạo vô song ầm ầm khắp bầu trời. Toàn lực chiến đấu! Uy áp chấn động khó tả làm rung chuyển khoảng không, gần như khiến không gian xung quanh vỡ tung ra từng mảnh. Thanh thế vô cùng đồ sộ Đột nhiên, sát khí trong mắt hắn ta bắn ra, lao nhanh như mãnh hổ xuống núi, đại đao trong tay múa may liên tục, sấm sét rền vang, chém một nhát về phía đầu Trần Mộc. "Chết đi cho ta!" Rầm. Đao còn chưa đến, luồng năng lượng khủng bố đã quét sạch mọi thứ trong vòng trăm trượng. Thế tới mãnh liệt như muốn xé rách Trần Mộc. Dưới ánh sáng sấm sét đan xen, con ngươi màu đen vẫn ngậm ý cười: "Vạn Pháp Cảnh cũng dám kêu gào ư!" Đột nhiên, Trần Mộc bước lên trước, kiếm vực cường đại hóa thành kết giới, lan ra bốn phía. Lưu hỏa ngùn ngụt bên trong kiếm vực, tỏa ánh sáng lộng lẫy, vô cùng nóng bỏng, như vô số quả cầu lửa ngưng tụ lại với nhau. Trần Mộc rút kiếm. Roẹt! Kiếm quang như lôi đình, xé tan bóng tối. Bầu trời tràn ngập ánh lửa, hư không vặn vẹo! Dưới sự diễn biến của ý cảnh kiếm đạo thần bí, vô số yêu ma quỷ quái quanh quẩn bên một tôn anh linh cổ quan, hóa thành dị tượng thiên địa, nhẹ nhàng hiện lên! "Cheng!" Đao kiếm chạm vào nhau, tiếng động kinh thiên vang lên trong buổi đêm tối tăm, như tiếng chuông ngân. Ánh đao và ánh kiếm cuồng bạo chạm vào nhau, sóng linh lực quét ngang. Sức mạnh kiếm đạo mênh mông từ trong anh linh cổ quan tỏa ra bao phủ khắp trời, tinh quang vô tận từ trong đó rơi xuống như hoa, một một tia tinh quang trong suốt đều giống như sao trời bị đánh cắp, ẩn chứa sức mạnh kì lạ nặng như núi, trấn áp ánh kiếm kia! Xẹt xẹt. Chỉ trong chốc lát, bàn tay cầm đại đao của tên đàn ông trung niên điên cuồng run rẩy, khi tinh quang từ trên trời rơi xuống, hắn ta cảm giác như muốn tan xương nát thịt, thân thể đau đớn không chịu nổi. "R… rốt cuộc ngươi là ai?" Tên đàn ông trung niên lộ vẻ mặt kinh hãi, chỉ là tên nhãi Thần Tàng Cảnh, sao có thể phát ra sức mạnh kiếm đạo ghê gớm như thế được!

"Là người lấy mạng ngươi!" Trần Mộc nhếch môi, cười khẽ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio