"Lần sau muốn nói mấy lời như vậy thì phải xem đối thủ của mình là ai trước đã!" Trần Mộc lạnh lùng nói, sau đó duỗi một tay ra. Ma kiếm thượng cổ tự bay ra như thể có linh tính. Từ lưỡi kiếm, dòng máu đỏ tươi chảy nhỏ xuống biển dung nham, khiến lòng người chấn động. Khuôn mặt của Phùng Giai Giai trông cực kỳ khó coi, bảy đại đệ tử của Linh Khư Điện đều là những thiên tài hàng đầu, trong đó có hai người đã chết trong tay Trần Mộc, điều này đúng là có phần khó tin. Đối với Trần Mộc, khoảng cách về cảnh giới dường như không thành vấn đề! "Đừng sơ suất, tên nhóc này có hai đại ấn thần đấy!" Tiêu Tuyền gầm lên. Hắn ta không dám khinh suất nữa, hai tay hơi cong về phía trước, một luồng sáng màu tím sáng chói bắn ra từ trên người hắn ta. Ánh sáng tím đó ngưng tụ, hóa thành một chiếc gương bát quái màu vàng tím, trên mặt gương có khắc vô số văn tự, xung quanh tỏa ra những dao động cổ xưa thần bí. Hiển nhiên, đây cũng là một linh khí thượng cổ cao cấp. Tiêu Tuyền dùng lòng bàn tay vỗ vào gương bát quái, chiếc gương xoay nhanh rồi đột nhiên dừng lại, phóng ra hào quang chói mắt, chiếu thẳng về phía Trần Mộc. Luồng ánh sáng mạnh mẽ này dường như sở hữu khí nóng như mặt trời, tạo ra những luồng hơi bốc lên trpng không trung. “Vút!” Đột nhiên, một cột lửa có vô cùng hung bạo từ trong gương bắn ra, bay lên trời, hướng thẳng về phía kiếm vực của Trần Mộc. “Bùm!” Kiếm vực bao phủ bầu trời bị cột lửa cưỡng ép xé toạc một góc, ánh sáng mạnh mẽ xuyên vào, muốn kích thích nhãn cầu của Trần Mộc. Những người khác cũng nhân cơ hội này nhanh chóng ra tay, linh lực lần lượt bộc phát. Mỗi người đều sử dụng linh khí của mình như Huyền Kim Chùy, Thiên Huyết Thương, Thiết Mộc Xích. Các làn sóng linh lực đều lơ lửng trên không trung, nhắm vào Trần Mộc rồi nổ tung. Những luồng năng lượng lao lên bầu trời như những đám mây đủ màu sắc, tạo ra những dao động cực kỳ mãnh liệt, khiến thế giới phải rung chuyển! Bùm, bùm, bùm! Đột nhiên, trên bầu trời nổi lên sấm sét, hào quang lóe lên, dư chấn của linh lực cuồng nộ khiến không gian cũng phải sụp đổ, những vết nứt dữ dội có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức hiện ra. Sắc mặt của Phương Thanh Điệp chợt thay đổi. Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai đều là những cường giả Bất Diệt Cảnh, lại có linh khí thượng cổ trợ lực, cộng thêm ba đệ tử còn lại của Linh Khư Điện đang ở Vạn Pháp Cảnh đỉnh cao, Trần Mộc sao có thể là đối thủ của họ được? Quý Chung ở bên cạnh theo dõi, hai tay vẫn khoanh tay trước ngực, khóe môi nở nụ cười bình thản. Hắn ta tin tưởng vào trực giác và phán đoán của mình, người mà hắn ta coi trọng chắc chắn sẽ không yếu đuối như vậy. Quả nhiên, khi gió mạnh và khói bụi dần tản đi, phía trên bầu trời trống rỗng không còn một bóng người. "Làm sao có thể như vậy?" Phượng Giai Giai trợn mắt, không thể tin nổi. "Chạy đi đâu rồi? Lẩn trốn như thế còn gọi gì là kiếm tu nữa?" Một thanh niên tóc nâu hơi gầy trong Linh Khư Điện nhìn bốn phía. Sau khi phát hiện không có dấu vết của Trần Mộc, sắc mặt hắn ta trở nên u ám, đứng xuống gầm lên. Ánh mắt Tiêu Tuyền cũng trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn xung quanh. Trước đây, hắn ta đã từng chiến đấu với Trần Mộc, mặc dù trong lời nói khinh thường Trần Mộc, nhưng trong lòng hắn ta rất coi trọng Trần Mộc! “Vút!" Đột nhiên, một âm thanh xé gió chói tai lại vang lên. Khoảnh khắc tiếp theo, trong khoảng không, một thanh ma kiếm bộc phát ra năng lượng hung hãn, vượt qua hàng ngàn dặm và bắn thẳng về phía họ. Kiếm khí như một tia sáng, quét qua khoảng cách tám trăm dặm, từ trên trời bắn xuống với tốc độ nhanh như sấm sét, nhắm vào thanh niên tóc nâu vừa lên tiếng. "Cẩn thận!" Tiêu Tuyền sửng sốt hô lên. "Hừ, muốn giết ta, không dễ như vậy đâu!" Thanh niên tóc nâu gầm lên, lấy ra chiếc búa trong tay ra, vung thẳng lên trời. "Bùm!" Có thể thấy chiếc búa của hắn ta đã tạo ra những vết nứt trong khoảng không. Sau đó linh lực to lớn và vô tận phun ra như sóng biển điên cuồng, tạo thành một loại năng lượng giống như sao băng, va chạm với ma kiếm của Trần Mộc.
"Bùm!"