Chương
“Đây là Huyền Minh đan! Một lần được hai viên, có là luyện đan sư cấp cũng khó lòng làm được như vậy.”
Ba người không dám thở mạnh, trong lòng kích động cực kỳ.
“Huyền Minh đan này là hạ phẩm, vậy tên tiểu tử này cũng quá là ghê gớm rồi. Vương triều Đại Ngụy mà biết có một luyện đan sư trẻ tuổi thế này thì đúng là tất cả sẽ phát điên.” Tả Cúng Phụng cảm thán.
Hắn bây giờ hận không thể tự tát mình một cái.
“Bốp!” một tiếng giòn tan vang lên.
Vương trưởng lão đứng lên đã tự đưa tay tát vào mặt mình.
“Lão Vương? Ngươi sao vậy?” Tả Cúng Phụng giật mình.
Lúc nãy ông cũng đâu đắc tội gì với thằng nhóc thần bí này đâu, sau lại tự tát như thế.
“Lão Tả, ngươi, ngươi nhìn kĩ chất lượng đan đi.” Lão Vương bộ dạng như vừa gặp ma, mặt bên phải đã sưng đỏ lên.
Vừa nhìn là biết cái tát lúc nãy không hề nhẹ.
“Hả?” Tả Cúng Phụng không hiểu, vội vã nhìn lại.
Vừa nhìn.
“Bốp!”
Tả Cúng Phụng đưa tay tát một cái vào mặt. Đau!
Ông ta không nằm mơ! Sau đó cả khuôn mặt trầm xuống không biết đang nghĩ gì.
Ông ta đánh chính mình không phải cảm thấy xấu hổ vì vừa nãy mình nói đối phương. Mà là vì vừa đưa mắt nhìn thì thấy tam quan của bản thân sụp đổ.
“Hai, hai viên Khí Đan Vụ Huyền Minh đan phá cảnh!!!” giọng ông ta lạc hẳn đi.
Lạc Hải Thành nhìn dáng vẻ kinh ngạc của hai vị luyện đan sư nhà mình, sau khi nghe cuộc trò chuyện của họ, ông ta không thể không tò mò nhìn sang đó.
Vừa nhìn sang, mắt ông ta mở to, giơ tay phải lên, chuẩn bị há hốc miệng .
Nhưng một khi ông ta nhận ra rằng mình là chủ của một tông, ông ta phải nhịn sự kinh ngạc này lại.
Dù sao thì cũng đã có người kiểm chứng rồi. Ông ta thì thôi vậy.
Dù tay chưa hạ xuống, nhưng sự chấn động trong lòng ông ta không thể lớn hơn được nữa.
Sự chấn động mà tiểu tử trước mặt mang đến thực sự mỗi lúc một mạnh hơn. Ông ta hoàn toàn không thể nhìn thấu, đặc biệt là thân phận của luyện đan sư cuối cùng.
Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp nhị khí đan sương! Nghĩ thôi cũng đã khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Không ngờ lại có người có thể luyện chế ra loại đan dược siêu cấp phẩm như vậy.
Cái này quý giá hơn nhất khí đan sương gấp mấy lần. Sự khác biệt giữa ‘một khí’ là hàng ngàn dặm.
Đó là một khái niệm hoàn toàn khác.
Nếu như có thể đưa đan dược này cho khuê nữ nhà mình dùng, đừng nói là chữa khỏi vết thương, cho dù sau này đột phá đến Toàn Đan cảnh thì phẩm chất toàn đan kết thành cũng sẽ không tầm thường. Tiền đồ nhất định là không thể đoán trước.
Điều quan trọng nhất là người có thể luyện ra đan dược cấp nhị khí sương đan ít là luyện đan sư bát phẩm.
Trong toàn bộ Vương triều Đại Ngụy, không có một luyện đan sư bát phẩm nào…
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lạc Hải Thành nhìn Lâm Tiêu đã hoàn toàn thay đổi.