Chương
Một kẻ có thể hạ gục cả Toàn Đan Cảnh hậu kỳ chỉ trong một nốt nhạc, bọn họ thật sự không ngăn nổi.
Mà kẻ buồn bực nhất, sắc mặt kém nhất. Vẫn là mấy tông phái đứng đầu vương triều Đại Ngụy.
Người của bọn họ đều đã vào di tích Vô Cực rồi.
Giờ ngay cả yêu nữ kia cũng vào rồi.
Lỡ như đụng phải nhau. Vậy thì hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Di tích Vô Cực tự có quy tắc riêng, người có tu vi Toàn Đan Cảnh trở lên, căn bản không thể xông vào được.
Ai mà đụng phải yêu nữ ở trong đó, ngoại trừ chết thì còn kết cục nào khác sao?
“Cha! Sao bây giờ! Lâm Tiêu đã vào trong đó rồi, nếu hắn đụng phải yêu nữ này, chắc chắn không địch nổi đâu.” Sắc mặt của Lạc Vũ Thương trắng bệch, lo lắng hỏi.
“Tông chủ, ngài có thể nghĩ cách không? Để Lâm Tiêu ra ngoài này cũng được, yêu nữ kia đáng sợ như vậy, cho dù Lâm Tiêu có là thiên tài tới đây, cũng không thể nào là đối thủ của nàng ta được.” Lục Minh Nguyệt gấp muốn khóc.
Sắc mặt của Lạc tông chủ và Phương tông chủ cũng rất tệ.
Bọn họ cũng đâu có ngờ sẽ xảy ra chuyện này chứ.
Lâm Tiêu chính là thiên kiêu trăm năm, à không, ngàn năm có một.
Chuyện này, chuyện này….sao mà đen vậy cơ chứ.
Hết lần này đến lần khác lại đụng trúng yêu nữ này.
“Không còn cách nào khác, con bây giờ chỉ có thể cầu thần khấn Phật cho Lâm Tiêu ở trong di tích, tuyệt đối đừng chạm mặt với yêu nữ kia, tuyệt đối đừng!”
Bất luận là thế lực nhỏ đã chạy mất dép, hay các thế lực khác đã có đệ tử tiến vào chờ đợi.
Bọn họ chí ít có thể lựa chọn.
Mà người duy nhất rơi vào con đường lựa chọn khó khăn.
Chính là đoàn người Tam hoàng tử trong hoàng liễn rồi.
Thái độ ngạo nghễ, oách chiến lúc mới tới, giờ đã biến mất như chưa từng tồn tại rồi.
Bọn họ đang phải đối mặt với lựa chọn rất đơn giản, cũng rất khó khăn.
Vào, hay không vào.
“Tam hoàng tử điện hạ, lần này chúng ta hay là thôi đi.” Người trung niên gọi là Vệ thúc kia do dự khuyên nhủ.
“Thôi ư? Bỏ lỡ lần này sẽ phải đợi một trăm năm sau đấy, trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được sẽ xảy ra biến cố gì!” Tam hoàng tử giận tím người, lạnh giọng đáp.
Trong này đều là người của hắn, hắn cũng không cần nở nụ cười giả tạo.
“Nhưng yêu nữ kia…”
Vệ thúc vừa nhắc mấy chữ này, đã bị Tam hoàng tử gằn giọng ngắt lời.
“Gọi nàng là trưởng công chúa Anh Túc.”
Tam hoàng tử trừng mắt với Vệ thúc.
“Xin lỗi, xin lỗi, Tam hoàng tử điện hạ, ta biết lỗi rồi.” Vệ thúc lập tức xin lỗi, lộ vẻ kính sợ.