Chương
Nhẫn trữ vật hạ phẩm giá trị khoảng vạn linh thạch hạ phẩm, còn nhẫn trung phẩm khoảng vạn. Vậy nhẫn thượng phẩm của hai tên kia giá trị cũng phải vạn linh thạch.
Lâm Tiêu vội vã nhìn xem trong nhẫn có gì, vừa nhìn thì không khỏi cảm thán, hoàng thất đúng là mấy kẻ có tiền.
Không nhìn thấy bộ công pháp nào, nhưng linh thạch thượng phẩm, trung phẩm và vô số dược liệu quý giá thì lại rất nhiều.
Vợt được mẻ lớn rồi!
Lòng Lâm Tiêu vô cùng vui vẻ, hướng tới vị trí của tam hoàng tử mà đi. Ở đó chắc cũng phải có gần đủ viên Kim Ngân.
Nhưng mới đi được một nửa đường thì không biết do hắn quá may mắn, hay là do người của hoàng thất quá đen đủi. Lâm Tiêu lại gặp hai đệ tử của hoàng thất.
Chỉ có điều là lần này đối phương không ra tay với hắn. Sau khi biết hắn chỉ là tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn, thì hai kẻ đó cũng chả thèm cho hắn một cái nhìn. Cứ thế vội vã bỏ đi.
Chỉ là một con ruồi Tụ Linh cảnh, còn chả quan trọng bằng việc họ đang làm.
Lâm Tiêu thấy hai kẻ này vội vã rời đi thì đoán đây cũng là đệ tử của hoàng thất, nhất định là đã lấy được đá Kim Ngân, bây giờ đang làm theo mệnh lệnh của tam hoàng tử.
Đánh hay là không đánh? Lâm Tiêu có chút do dự.
Thôi cứ quyết định. Cướp.
Nhưng mà lần đồ cướp không phải là mạng.
Tuy nhiên lúc Lâm Tiêu gần đuổi tới nơi thì bên đó đã truyền tới hai tiếng kêu thảm.
“Ngươi, ngươi cái đồ yêu nữ, vương triều Đại Ngụy và vương triều Đại Can đã có giao ước, hai bên không được chém giết lẫn nhau.” Một người phẫn nộ lên tiếng, ngữ khí vừa tức giận lại vừa sợ hãi.
“Ồ, ồ vậy hả? nhưng mà ta có nói là ta sẽ làm theo quy định à, cho nên xin lỗi nhé, ngươi vẫn phải chết thôi.” Một tiếng nói rợn da đầu vang lên.
Phụt! âm thanh của máu phun ra!.
Tiếng nghẹn ngào của người kia tắt hẳn.
Đúng lúc này Lâm Tiêu cũng đã ở ngay gần, một màn này hắn đều nhìn thấy hết, lông mày nhíu chặt.
Hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy kia bây giờ chỉ còn là hai thi thể lạnh ngắt. Hơn nữa xác còn không được nguyên vẹn. Một kẻ thì đứt đôi, một kẻ thì bị phanh thây.
Hiện trường máu me đầm đìa làm cho dạ dày của Lâm Tiêu quặn lên, cực kỳ ghê tởm.
Thi thể bị vứt sang hai bên, ở giữa là một cô nương xinh đẹp mặc hồng y hoa lệ.
Đây là cái tình huống gì vậy? Cô nương này là ai vậy?
Nàng ta không chút do dự giết chết hai đệ tử hoàng thất Đại Ngụy. Mà nghe thấy câu nói cuối cùng của người kia, thì hình như cô nương này là người của hoàng thất Đại Can.
Lâm Tiêu bắt đầu đề cao cảnh giác, người con gái này đem đến cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Lâm Tiêu đang nghĩ xem có lên rút lui hay không.
Đúng lúc này cô nương kia quay đầu về phía hắn.
“Ngươi, so với những kẻ khác thì thú vị hơn đấy!” nàng ta mỉm cười.
Nếu không phải trên người nàng ta đang nhuốm đầy máu thì Lâm Tiêu có lẽ sẽ bị vẻ đẹp của đối phương mê hoặc.
“Ngại quá, ta chỉ đi ngang qua, ngươi cứ tiếp tục đi.” Lâm Tiêu lùi lại hai bước.