Chương
Con quái thú tự nhiên gầm lên một tiếng đau đớn rồi ngã vật xuống đất.
“Hả? Trọng lực cảnh ý, một Luân Hải cảnh tầng mà lại có trọng lực cảnh ý.” Con quái thú rít lên.
“Xem ra trọng lực cảnh ý là đủ áp chế ngươi.” Lâm Tiêu nở một nụ cười.
Lúc đầu cũng có chút sợ hãi, hắn công nhận khi mới phát hiện ra thứ này, lòng có chút hoang mang. Nhưng sau khi phát hiện điểm yếu của đối phương thì kẻ hoang mang hình như đã đổi thành con quái thú.
“Áp chế? Tên ranh loài ngươi, ngươi nghĩ hay thật, chỉ là chút trọng lực thôi, ta là vương giả mộng cảnh, ngươi coi thường ai đấy.”
Con quái thú gầm lên một tiếng rồi lại biến to hơn, màn sương đen trên người nó bốc lên như đang thiêu đốt, sau đó nó đứng lên lần nữa.
“Thật không?” Lâm Tiêu cười cười nhìn nó.
Chỉ một chút trọng lực cảnh ý?
Đúng rồi, trọng lực cảnh ý của hắn mới tầng , cho nên có chút yếu. Vậy thì đổi cái khác thôi.
Mắt Lâm Tiêu đỏ lên, giây tiếp theo quang cảnh xung quanh như to ra. Bóng tối vô tận thay thế tất cả, bầu không khó tràn ngập sự chết chóc. Sau đó những đám mây máu lơ lửng chút xuống những hạt mưa đỏ như máu tươi.
Vô số thi thể bò lên lúc nhúc đếm không xuể. Trong chớp mắt chúng bu vào con quái thú, cắn rỉa nó, cào cấu nó.
“A!!! đây là cái quái gì vậy! thả ta ra, cút màu, đau quá…. Cút hết đi! A! A! A!” con quái thú hét lên thảm thiết,
Nó muốn chạy nhưng cơ thể bị vô số bộ xương bao vậy.
“Đây là cái loại sức mạnh gì, ngươi, ngươi chỉ là một nhân loài, sao lại có sức mạnh này.” Con quái thú lần này hoảng loạn thật sự.
Lâm Tiêu cười.
“Đây chỉ là chút Cốt Khí, ta còn tưởng ngươi cứng thế nào.” Lâm Tiêu có chút thất vọng.
“Tiểu tử nhân loại, ngươi chớ vội đắc ý.”
“Ta hỏi ngươi lần cưới, tôn thượng ở đâu!!!” Con quái thú nhịn đau mở miệng hỏi.
Lâm Tiêu ngỡ ngàng.
“Tôn thượng nào? Tôn thượng gì cơ?” Lâm Tiêu không hiểu.
Cái thứ này dám đột nhập vào thế giới của hắn, bây giờ lại hỏi một câu rất khó hiểu?
“Chính là quả trứng yêu thú ở hội đấu giá lần này.” Còn quái thú gào lên.
Lâm Tiêu bây giờ mới hiểu hắn muốn hỏi gì.
“Ăn mất một nửa, một nửa luyện hoá rồi.” Lâm Tiêu trả lời thành thật.
Quái thú: ?????
“Ngươi, ngươi nói gì cơ?”
“Thảo nào, thảo nào.”
“Thảo nào trên người ngươi lại có khí tức của tôn thượng, hoá ra…..”
“Tôn thượng không thể chết, ngài nhất định sẽ ký sinh trên người ngươi.”
“Đúng đúng đúng, nhất định là như vậy rồi.”
“Tôn thượng sao có thể chết được.”
Con quái thú hình như thất thần, cứ lẩm bẩm một mình.
Lâm Tiêu dùng ánh mắt như nhìn đứa điên đánh giá nó, sau đó mở miệng nói: “Ta trả lời ngươi rồi, ngươi trả lời ta đi.”
“Tôn thượng này rốt cuộc là thứ gì?”