Chương
Mọi người của Kiếm Ma tông: “? ? ?”
Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh của hoàng thất Đại Ngụy: “? ? ?”
Ngụy Vương trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, vẫn không từ bỏ việc hét lớn.
“Ngươi hét đã mệt chưa? Kỳ thật ngươi phải cảm ơn ta. Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ, Minh lão trăm phương ngàn kế của ngươi đang làm gì, tại sao lại truyền thụ Huyền Hồn Quyết cho ngươi, vì sao lại đặt ra nhiều quy tắc với ngươi như vậy. Hơn nữa tại sao mỗi tháng hắn đều cho ngươi uống một loại đan dược không rõ nguồn gốc, ngươi thật sự cho rằng đan dược đó là để củng cố căn cơ và dưỡng khí sao?…”
Lâm Tiêu hỏi một loạt các câu hỏi vì sao khiến Ngụy Vương sững sờ.
Mà những chuyện này chỉ có ông ta và Minh lão biết, sao Lâm Tiêu có thể biết nhiều như vậy.
Chỉ có một đáp án duy nhất.
Minh lão ông ta…
Ngụy Vương thở gấp.
“Minh lão, Minh lão… Ta biết, đương nhiên bản vương biết tất cả! Ha ha ha…!”
Hai bắt Ngụy Vương bắt đầu đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra.
Ngay cả khi trong lòng ông ta hiểu rõ tất cả những điều này nhưng có một số thứ để buông bỏ cũng sẽ mất một khoảng thời gian.
Bây giờ Lâm Tiêu đã giúp ông ta làm một việc mà bản thân không muốn nhất nhưng không thể không làm.
Ông ta vốn tưởng rằng sau khi làm xong việc này, trong lòng sẽ không còn tảng đá đè nặng nhưng sau khi giọng nói cằn nhằn thực sự biến mất, trong lòng ông ta lại có cảm giác trống rỗng và khó chịu
“Lâm Tiêu, bản vương thực sự cảm ơn ngươi vì những gì ngươi đã làm.”
Ngụy Vương nói cảm ơn một cách chân thành, mặc dù không biết đối phương dùng cách gì, nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa.
“Để cảm ơn ngươi tiễn Minh lão đi, bản vương đã quyết định, hôm nay để cho tất cả người của Kiếm Ma tông các người cùng đích hệ huyết mạch tiễn đưa Minh lão.”
Nước mắt của Ngụy Vương đã khô.
Một luồng khí đen cuồng bạo tập trung xung quanh cơ thể ông ta, một đôi mắt đỏ ngầu trong luồng khí đen nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu.
Giọng của ông ta có chút khàn khàn, sát khí vô tận từ trong cơ thể thoát ra.
Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên nghiêm túc, hắn biết rằng Ngụy Vương sẽ ra toàn lực.
Thấy luồng khí màu đen trên cơ thể của Ngụy Vương hoá thành một lưỡi đao đen với uy thế ngút trời.
Khi lưỡi đao được gắn vào mũi đao trong tay.
“Ngươi, chết trước! !” Ngụy Vương hừ lạnh một tiếng, chém về phía Lâm Tiêu.
Tốc độ nhanh gấp đôi so với trước đó.
“Bùm!”
Lâm Tiêu vung kiếm chặn lại nhưng lực lượng mạnh mẽ đó vẫn đánh bay hắn ra xa hàng chục mét.
Xương cánh tay và cổ tay đã gãy, thanh trường kiếm cũng bị văng ra ngoài.
Không để cho Lâm Tiêu kịp thở, Ngụy Vương tiếp tục dùng đao chém tới tấp qua.
Một đao, hai đao, ba đao…