Chương
Lúc này, một thiếu niên với khí chất phi phàm đi ra khỏi đội ngũ mở mồm nói: “Khí vận Kim Long lần này, ta muốn phần, Lâm Tiêu ngươi ra giá đi, ta không lấy không cái gì của Kiếm Ma tông.”
Tất cả mọi người nghe thấy thế thì đều quay lại nhìn. Sau một màn chém giết của Lâm Tiêu và nữ nhân kia mà còn có người dám lên tiếng, người này chắc chắn cũng có chút thực lực.
“Là thánh tử của Thái Tuế thánh địa, Khương Lãng.”
“Vậy mà hắn cũng tới, xem ra lần khí vận Kim Long này rất đáng giá.”
“Thái Tuế thánh địa thật sự không thể đắc tội.”
“Khẳng định hắn muốn khí vận Kim Long lần này, sau đó sẽ tranh vị trí số một trên bảnh Chân Long, vậy Thái Tuế thánh địa chắc chắn thuộc về hắn.”
“Khẳng định là vậy, tính toán hay thật.”
Những người đứng xung quanh ít nhiều đều nhận ra vị thiếu niên này.
Lâm Tiêu nhíu mày, thánh địa? Thái Tuế thánh địa?
Hơn nữa khí vận trên người tên này nhất định rất mạnh, lúc nãy chém chết tên quản sự nhà Ngô gia, căn bản cả có chút khí vận gì cả. Lúc đó còn làm Lâm Tiêu rất thất vọng.
“Ngươi muốn phần khí vận Kim Long?” Lâm Tiêu hỏi lại.
“Đúng thế, xin Lâm huynh ra giá.” Khương Lãng cười nhẹ đáp lại.
Biểu tình trên mặt vô cùng nhã nhặn, cũng không giống mấy kẻ trước mở mồm ra là đòi cướp. Nhưng trong mắt Lâm Tiêu, tên này cũng chả khác mấy kẻ trước là bao.
Lâm Tiêu cười một cái rồi nói: “Vậy lấy truyền thừa thánh địa của ngươi tới đổi? thế nào?”
Lời này vừa nói ra làm cho sắc mặt Khương Lãng thoắt cái biến sắc.
“Lâm huynh, ta thật sự muốn trao đổi đồ để lấy khí vận Kim Long, ngươi tội gì phải châm biếm ta?” Khương Lãng đáp.
“Khương huynh, ta cũng thế mà, ta cũng thật sự muốn truyền thừa của Thái Tuế thánh địa, ta đâu có châm biếm ngươi.” Lâm Tiêu trả lời rất chân thật, nhưng trong lòng hắn lại đang cười haha.
Nói về mồm mép giao dịch thì ai địch lại hắn, Khương Lãng muốn phần khí vận Kim Long, mở mồm ra cũng không phải loại tham bình thường.
“Hừ! Lâm huynh ta đang cùng huynh thương lượng, huynh cảm thấy khi khí vận Kim Long xuất hiện, huynh có thể thủ hộ được sao?” Khương Lãng cũng không giả bộ nữa, thoắt cái đổi giọng.
“Có thể thủ hộ được hay không, đó là chuyện của ta, đâu phiền ngươi lo.” Lâm Tiêu nhìn đối phương một cái.
“Vẫn là câu lúc trước, nếu ai dám động tay thì đừng trách Lâm mỗ vô lễ.”
Khương Lãng nghe thấy thế thì cười lạnh một cái rồi không nói gì nữa. Hắn im lặng chờ đợi, mà những người khác cũng vậy, không có ai dám xông lên nữa.
Lâm Tiêu cũng không lập tức ra tay với Khương Lãng, bởi vì hắn cảm thấy khí vận Kim Long sắp xuất hiện rồi.
Còn Can Anh Túc đứng bên kia, thấy Lâm Tiêu không động thủ giết người lại có chút buồn chán nhảy chân sáo ra chỗ Lâm Tiêu.
“Ngươi, dừng ở đấy!” Lâm Tiêu trợn mắt nói với nàng ta.
“Ngươi quát người ta à, ngươi ta có làm gì đâu!” Can Anh Túc có chút tủi thân nói.
“Ngươi cái rắm ấy, mỗi lần đều như vậy, sau đó lại công kích ta.” Lâm Tiêu trừng mắt nhìn nàng ta.
Can Anh Túc chớp chớp mắt. Được lắm tên này dám vạch trần nàng.