Chương
Lâm Tiêu khẽ mỉm cười, sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc ngọc giản, ném tới.
“Hả? Lâm huynh, huynh đây là….??” Khương Lãng có chút ngơ ngác, không hiểu ý của đối phương.
“Huynh tự xem đi, thứ này có lẽ thích hợp với huynh.” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.
Có thể không phù hợp sao.
Thứ này vốn thuộc về ngươi đấy. Chỉ là chìa khóa hình kiếm thì hắn không đưa.
Hơn nữa, nội dung trên chiếc ngọc giản này chỉ có công pháp trên bậc Thiên giai, bị xóa đi lập lại kia mà thôi, những nội dung khác đã bị hắn xóa đi rồi.
Còn về công pháp này, hắn đã học thuộc rồi. Lúc nào về hắn tìm vài cái ngọc giản trống là có thể làm ra một cái y hệt.
Sở dĩ bây giờ Lâm Tiêu quyết định đưa công pháp này cho Khương Lãng, cũng là vì nghĩ cho hắn.
Nhiều thêm một kẻ địch không bằng nhiều hơn một người bạn.
Hàn Thiên Ngạo chết rồi, nếu Khương Lãng có thể khôi phục tu vi, thì hắn chính là thánh tử đời tiếp theo của thánh địa Thái Tuế.
Nếu một ngày nào đó, thánh chủ của thánh địa Thái Tuế cũng chết luôn, vậy Khương Lãng chẳng phải là…hehehe.
Sau đó, dựa vào mối giao tình của hắn và Khương Lãng, thánh địa Thái Tuế kia sẽ là lực lượng hậu thuẫn của mình rồi, chuyện này đối với hắn chỉ có lợi mà không có hại.
Khi Lâm Tiêu trầm tư suy nghĩ, Khương Lãng đã xem hết một lượt nội dung trên ngọc giản.
Trong mắt hắn lúc này, tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.
Đây, đây hiển nhiên là công pháp định chế riêng cho hắn mà. Hơn nữa phẩm giai của công pháp này còn trên cả Thiên giai.
Phải biết là, cho dù là thánh địa Thái Tuế, loại công pháp có cấp bậc thế này cũng chỉ có hai bộ. Đó không phải là thứ hắn có thể dùng.
Cho dù trở thành thánh tử, vậy thì cũng phải trải qua các loại khảo nghiệm, sau đó mới có thể chọn một bộ trong đó.
Mà giờ đây, Lâm huynh lại tùy ý ném cho hắn một bộ công pháp tuyệt phẩm thế này.
Đây, Lâm huynh này quả thực là đối với hắn quá tốt mà. Nói là phụ mẫu tái thế của hắn cũng không quá.
Đại ân này, so với ơn cứu mạng còn trân quý hơn.
“Lâm huynh, ta, ta….”
Khương Lãng lắp bắp, đôi mắt ngấn lệ lưng tròng, hắn không biết bản thân nên nói gì mới phải.
“Khương huynh, đừng cảm động vội, có con dê dính bẫy rồi kìa.” Ánh mắt Lâm Tiêu sáng lên.
Trong phạm vi linh thức của hắn, có một chùm sáng khí vận màu đỏ đang tung tăng nhảy nhót tới.
Bên ngoài bí cảnh Tử Vân.
Sau khi linh tuyền chảy lại hình ảnh của Hàn Thiên Ngạo cũng biến mất không chút tung tích.
“Hả? Trưởng lão, Hàn sư huynh đâu rồi?”
“Còn phải nói à, khẳng định là muốn cướp cơ duyên của Khương sư huynh, đang ở trong một nơi nào đó tu luyện hoặc luyện hóa rồi.”
“May mà Khương sư huynh được thiếu niên thần bí kia cứu, mặc dù Khương sư huynh bị phế mất võ công nhưng lúc bình thường huynh ấy đối xử với mọi người rất tốt, chắc là sẽ không sao.”