Chương
Không bao lâu sau, đệ tử Huyền Kiếm Môn đã dìu nhau, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lâm Tiêu không nhìn bọn họ, mà chuyển ánh mắt lên người những đệ tử của những thế lực khác đang đứng xung quanh.
“Người tiếp theo, các vị ai muốn lên, hoặc là cùng lên luôn cũng được.” Lâm Tiêu mỉm cười nói.
Mọi người ngẩn ra.
Ngông cuồng.
Thật sự ngông cuồng!
Nhưng bọn họ phải thừa nhận, người ta có tư cách để ngông cuồng.
Cùng lên? Tất cả mọi người cùng lên sao?
Người của những thế lực còn lại nhìn nhau một cái. Cái khác chưa tính, đối với lời đề nghị này, bọn họ cũng có chút động lòng.
Dù gì thì kia cũng là tiên thảo đó. Nếu có thể hợp lực đuổi hai kẻ này đi, thì bọn họ sẽ có cơ hội đoạt tiên thảo rồi.
Nếu không, tiên thảo này không thể nào đến lượt bọn họ đâu.
Lâm Tiêu thấy biểu cảm của những người này, âm thầm trợn trắng mắt.
Hắn nói lời khách sáo, khách sáo đó, mấy người còn coi là thật chắc.
Nếu đám người này thực sự cùng nhau lên, vậy thì phải tốn nhiều công sức hơn rồi.
“Hì hì! ~~ Cùng lên đi, mọi người cùng lên, náo nhiệt biết bao nhiêu.” Một bóng dáng màu đỏ vui vẻ nhảy lên, bày ra vẻ mặt háo hức.
Tất cả mọi người: “…….”
Đệt!
Bọn họ suýt nữa thì quên mất sự tồn tại của yêu nữ này.
Nếu có thiếu nữ cuồng sát sinh này tham gia vào cuộc tranh giành……
Trong lòng mọi người đều cân nhắc một phen, rồi đưa ra quyết định.
“Quy Nguyên tông chúng ta xin rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo này.”
“Thánh địa Thái Tuế chúng ta xin rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo này.”
“Thiên Diễn tông chúng ta xin rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo này.”
Người của ba thế lực lớn khác sau khi cân nhắc, bàn bạc với nhau cũng đều tuyên bố rút lui khỏi cuộc tranh giành tiên thảo.
Sau khi người của bốn thế lực lớn đều rút lui, những tông phái nhỏ đi theo vào bí cảnh kia nào dám do dự, cũng đồng loạt tuyên bố rút lui, không tham dự vào cuộc tranh giành tiên thảo nữa.
Nhưng đám người này không hề rời khỏi đây, mà lui ra phía ngoài tầm hai cây số, đứng từ xa nhìn hai người Lâm Tiêu.
Không tranh đoạt, nhưng mà xem thôi thì chắc là được chứ.
Lâm Tiêu thấy vậy, mắt khẽ híp lại. Hướng về phía bọn họ, hô lên một câu kỳ lạ.
“Nếu ta là các vị, ta nhất định sẽ cách xa nơi này, càng xa càng tốt!”
Cùng với đó, ánh mắt hắn trầm xuống, nhưng không phải là nhìn đám người kia, mà là nhìn tới vị trí của tiên thảo.
Nghe xong lời của Lâm Tiêu mấy người đã lùi lại vài chục mét bây giờ mặt lại càng thêm tái nhợt. Bọn họ đã biểu hiện bản thân không có ý muốn tranh giành tiên thảo, vậy mà kẻ này vẫn quá đáng như vậy.
Chả nhẽ nhìn thôi cũng không được à?