Chương
“Thế thì cũng phải đấu mới biết được chứ!” Si A Ngưu trừng mắt, gằn giọng đáp.
Hắn đương nhiên là biết thực lực của mình không bằng Lâm Tiêu.
Nhưng lần này hắn không thể không ra tay.
Lúc ở tầng một, sau khi thấy được sức lực ngàn vạn cân của Lâm Tiêu, đạo tâm của hắn đã lung lay.
Nhưng lúc đó hắn vẫn chưa phát giác ra được.
Sau đó, sau thí luyện ngộ tính và thí luyện sinh tồn, hắn phát hiện bản thân lại nảy sinh lòng kính sợ và kính ngưỡng đối với Lâm Tiêu.
Lúc này hắn mới bừng tỉnh.
Hắn bị sao vậy? Hắn là thiên tài trăm năm có một của Man Lực tông đấy. Đại đạo của lực chính là phải không kiêng kị điều gì, dốc sức phá trời.
Lâm Tiêu đúng là mạnh, nhưng nếu ngay cả dũng khí đối mặt với Lâm Tiêu mà hắn cũng không có, vậy Lực Chi Đại Đạo của hắn sau này sẽ không thể tiến bộ lên nữa.
Vì để ổn định đạo tâm, hắn bắt buộc phải đấu!
Thua thì có sao đâu! Chiến thắng nội tâm mình mới là quan trọng nhất.
Thua thì mới có thể khích lệ bản thân tu luyện thêm.
Càng quan trọng hơn là, thiên tài yêu nghiệt như Lâm Tiêu, chỉ e là bỏ lỡ lần này, sau này sẽ không còn cơ hội khiêu chiến hắn nữa.
Lâm Tiêu cảm nhận được ý chí chiến đấu trên người và sự kiên định trong ánh mắt Si A Ngưu.
Hắn khẽ cười, nói: “Vậy, ngươi ra tay đi.”
“Được, ngươi tiếp chiêu đi!” Si A Ngưu hô lên một tiếng, cả người hóa thành một vệt tàn ảnh, xông về phía Lâm Tiêu.
Trên người hắn bạo phát ra một loại khí tức hung mãnh tới mức khó mà tưởng tượng được.
Một ảo ảnh hình trâu và một ảo ảnh hình rồng xuất hiện phía sau hắn.
“Là Khai Sơn Mãng Ngưu và Long Thú của tháp Chân Long tầng thứ năm.”
“Đây chắc hẳn là võ công Si A Ngưu đạt được trong thí luyện ngộ tính.”
“Ý cảnh phát ra trên người hắn đã đạt tới bậc thứ chín rồi.”
“Một người hết sức đáng sợ, chí ít thì hắn dám khiêu chiến với Lâm Tiêu, ta thật nể phục hắn.”
Những người khác trong tiểu đội cũng kinh ngạc nói.
Không ngờ, Si A Ngưu còn giấu lá bài tẩy này.
Tất cả mọi người đều chăm chú theo dõi cuộc chiến của hai người bọn họ.
Chỉ cần Lâm Tiêu không đỡ được một chiêu thôi, bọn họ sẽ lập tức nhảy vào đánh hội đồng, tiễn hắn ra khỏi tháp Chân Long luôn.
Còn về có giữ quy tắc hay không, bọn hắn cũng không quản nữa.
Lúc này, Si A Ngưu đã xông tới trước mặt Lâm Tiêu.
Tất cả chiến ý và sức mạnh ý cảnh, đều ngưng tụ vào một cú đấm.
“Mãng Bá Quyền!!!”
Si A Ngưu hét lớn, dốc toàn lực đánh ra.
Rắc rắc rắc!
Không gian bị rách ra một miếng nhỏ.