Chương
Đối thủ của hắn là một đệ tử Luyện Khí cảnh viên mãn, đệ tử này xếp thứ ở vòng một.
Sau khi bước lên đài thi đấu, sắc mặt hắn vô cùng đau khổ, có chút muốn khóc.
Sao mà số mình lại kém đến thế cơ chứ.
Lại nhất định phải đấu với một trong ba người mà mình không muốn đối đầu nhất.
Hắn thà đấu một trận với Cố sư huynh, cũng không muốn đối mặt với người mới thần bí này.
“Mong sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.” Vị đệ tử này khách khí nói.
Trong tông môn, người có tu vi cao chính là sư huynh.
“Mời.” Lâm Tiêu điềm nhiên nói.
Hắn vừa nói xong, vị đệ tử trước mặt đã cầm kiếm xông tới.
Điều mà vị đệ tử này muốn rất đơn giản.
Chính là tốc chiến tốc thắng.
Vốn dĩ tu vi đã không bằng đối phương, cứ do dự tiếp thì thua càng khó coi hơn.
Soạt!
Kiếm pháp thi triển ra, ba luồng kiếm khí màu vàng từ nhiều hướng chém về phía Lâm Tiêu.
Vị đệ tử này vô cùng tập trung, vừa bắt đầu đã xuất ra tuyệt chiêu của mình.
Hắn nhìn Lâm Tiêu gắt gao, muốn xem đối phương chống lại như nào, từ đó mà triển khai đòn công kích.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới là Lâm Tiêu chỉ bình tĩnh đứng nhìn hắn, không hề có một chút ý định phòng thủ nào.
Phụt!
Ngay sau đó.
Ba luồng kiếm khí chém thẳng vào cơ thể Lâm Tiêu.
Đệ tử đó nhìn ngơ luôn.
Cả hiện trường hô lên kinh hãi.
Ai cũng không ngờ rằng, Lâm Tiêu lại dễ dàng bị trúng đòn như vậy.
“Trong trận chiến mà phân tâm, ngươi thua rồi.” Một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên phía sau vị đệ tử kia.
Vị đệ tử kia giật mình.
Nhưng không đợi hắn xoay người.
Hắn đã cảm nhận được một luồng sức mạnh truyền tới, sau đó cả người bị đánh bay ra khỏi đài tỉ thí.
Lâm Tiêu thu chưởng lại, chậm rãi bước xuống đài.
“Chuyện gì vậy, ta căn bản không nhìn thấy hắn xuất hiện như thế nào.”
“Vừa rồi hình như hắn ta thi triển thân pháp ”
“Không phải chứ, tàn ảnh này quá là thật đi, ta còn tưởng là thật ấy.”
“Tốc độ này, cho dù là ta cũng không phản ứng kịp như vậy thôi.”
Người như vậy, ngươi lại nói với ta là đệ tử tạp dịch.
Đám đệ tử ngoại môn nghĩ tới đây liền cạn lời.