Chương
“Tiểu Chu Tước.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng cất giọng nói.
“Có thuộc hạ, tôn thượng đại nhân.” tiểu Chu Tước cung kính đáp.
“Mở thần thức của ngươi ra.” Lâm Tiêu nói.
“Hả?? À, ồ, dạ vâng.”
Chu Tước kinh ngạc một giây, sau đó vội vàng mở toàn bộ thần thức ra.
Lâm Tiêu cong tay búng ra, một sợi thần hỏa màu đỏ kim, mảnh như sợi tóc, tiến vào trong cơ thể nó.
Chu Tước sững sờ, sau đó đôi mắt mở lớn, trên mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
“Đây…đây là…đây là…” Chu Tước kinh hãi lắp bắp, không nói nên lời.
Lâm Tiêu vỗ lên vai nó, điềm đạm nói: “Chuyện ta đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ làm được. Khoảng thời gian này, ngươi hãy yên tâm ở lại trong Kiếm Ma tông mà hoàn thành việc lột xác đi. Vừa hay ta có chút việc phải ra ngoài, ngươi hãy ở lại trông chừng giúp ta vài hôm.”
Bịch.
Chu Tước quỳ hai gối xuống đất, giọng nói run rẩy.
“Ơn này của tôn thượng, Chu Tước cả đời, à không, đời đời kiếp kiếp không quên!”
“Được rồi, ngươi mau đi đi.”
Lâm Tiêu thu tay, trong tay còn giữ một ngọn U Minh chân hỏa.
Chu Tước nặng nề đáp lại, thân hình khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn thiếu nữ váy đỏ nào đó, mở miệng nói: “Đi thôi, tiểu cô nương, tiếp theo đây phải đi tới vương triều Đại Can của ngươi rồi.”
Mục lão ở cách đó không xa nghe thấy vậy, đôi mắt già khẽ giật, rồi quay người về phía hai lão già bên cạnh truyền âm.
“Khụ khụ khụ, tên tiểu tử này hành động nhanh thật đấy.”
“Hai lão già các ông muốn chuẩn bị sính lễ gì cho Lâm Tiêu vậy? Ta đây đã chuẩn bị xong rồi đó!”
Phương tông chủ lườm Mục lão một cái, cạn lời, nói: “Lão Mục, ông nghĩ nhiều rồi đấy, sao ta lại cảm thấy Lâm tiểu tử không có cái ý đó nhỉ.”
“Lão Phương, ông để ý lão ta làm gì, lão già này có khi trong lòng còn đang nhịn một cục tức đấy. Hôn phối của vương triều Đại Can, lão ta hiểu rõ hơn ai hết ấy chứ.” Lão Cảnh nói xa xăm.
“Cảnh lão quỷ, đừng có đặt điều, ông tưởng ai cũng như ông, thích trông coi mộ kiếm cả đời chắc!” Mục lão nhảy cẫng lên, mắng sang sảng.
Cảnh lão thấy chẳng sao cả.
Ông ấy là đang tu luyện.
Làm người một đời, nghịch thiên mà đi, không ngừng đột phá, phấn đấu đi lên đỉnh cao.
Nữ nhân ư?
Sẽ chỉ cản bước lão trở nên mạnh mẽ mà thôi.
Mục lão trừng mắt với hai người này, trong lòng nghĩ, hai cái lão già này hiểu cái đo gì!
Ông đây vừa nhìn đã biết, nhân duyên với nữ nhân của Lâm tiểu tử sau này nhất định không nhỏ.
Tiểu thiên kiêu luyện đan của tông môn kia dường như rất có hứng thú với Lâm tiểu tử đấy.
Giờ lại thêm công chúa Đại Can này.
Ai biết được, có khi ở bên ngoài còn có nhiều hơn đấy.
Tuổi trẻ à!
Đúng là tốt!