Chương
“Được, vật ta không khách khí nữa.” Lâm Tiêu không từ chối.
“Vậy mời tiểu hữu! hôm nay lão phu sẽ đích thân đưa ngươi vào Văn Cung, giúp ngươi giới thiệu mọi thứ.” Đằng lão cười nói.
“Bây giờ không được!” Lâm Tiêu từ chối.
Tất cả mọi người nhìn ra, tên này điên rồi hả. Tưởng viết ra bài thơ thiên cổ là thích mở miệng nói gì cũng được à.
“Ồ! Tiểu hữu có việc khác sao?” Lão Đằng nghi ngờ hỏi.
“Ta cảm thấy tu vi Nho đạo của ta hình như còn có thể tiến được tiếp!”
Nói xong Lâm Tiêu lại vung tay lên, cây bút tím lại hướng lên trời!
Lâm Tiêu đã hiểu được nhờ thông tin từ Nho đạo trong đầu.
Bài thơ thiên cổ mà hắn viết đã khơi dậy ý chí Nho đạo.
Cho dù hôm nay hắn viết thêm một bài thơ thiên cổ khác, ý chí Nho đạo cũng sẽ không được khơi dậy nữa giống như cần thời gian để làm mát.
Muốn dùng thơ để khơi dậy ý chí Nho đạo lần thứ hai thì phải đợi thời gian làm mát được làm mới.
Thời gian làm mát này có thể là một ngày, có thể là mười ngày.
Lâm Tiêu không muốn chờ đợi vì vậy bây giờ hắn không lựa chọn viết thơ nữa. Mà là câu.
Thiên cổ… tuyệt cú.
“Hỏi thế gian, tình là gì? Chỉ dạy con người thề nguyền sống chết!”
Một hàng chữ màu vàng được bút lông màu vàng tím tùy ý vẩy lên bầu trời.
Ngay lập tức, thiên địa lại thay đổi. Nhưng lần này, phạm vi không còn chỉ là Thiên Địa Văn Cung.
Mà là vô số đám tường vân tụ lại trên bầu trời của hoàng thất Đại Can.
Vô số tia sáng nở rộ.
Rõ ràng là trời đã chạng vạng tối, màn đêm đang đến gần nhưng dưới ánh mặt trời, hoàng thất Đại Can lập tức giống như đang buổi ban trưa, toát ra một loại cảm xúc cảm thương.
Hỏi thế gian tình là gì? !
“Đây… Đây… đúng vậy, tình là gì? Là cái gì!”
“Hu hu…Ta khóc rồi, ta nhớ đến thê tử đã khuất của mình.”
“Năm đó nàng ấy có ổn không? Ta rất hối hận, ta nhớ nàng ấy.”
“Ai đã viết câu này, nó đã chạm vào trái tim ta rồi.”
“Hình như là từ Thiên Địa Văn Cung truyền đến, có phải nho gia viết không?”
“Trong đại nho còn có người có tình sâu nghĩa nặng như vậy sao? Tại sao trước đây không xuất hiện.”
“Đi thôi, đi xem xem, bên kia hình như vừa rồi xảy ra chuyện gì đó.”
Mọi người ở mọi ngóc ngách của hoàng cung Đại Can đều chú ý đến dị tượng này và nhiều người đã tò mò đến Thiên Địa Văn Cung.
Đặc biệt là khi nhìn thấy hàng chữ trên bầu trời, trong lòng họ đều cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trước đây loại tình huống này cũng đã từng xảy ra, nhưng vẫn luôn là câu “An Quốc An Dân An Thiên Hạ”, .
Nhưng lần này lại là về tình yêu.
Có thể khiến họ không ngạc nhiên sao được!