Chương
“Mọi người đừng động đậy, đừng qua đó, nếu không chết mà không biết.”
Nghe Lâm Tiêu giải thích những người kia càng thêm tin hắn không phải nhân loài.
Lâm Tiêu: “……”
Hay thật, trí thông minh của mấy người này cao thật, các ngươi là nhất.
Hắn không nói nữa chỉ giơ tay lên, trước mắt đám người kia hiện ra một thân ảnh.
“Đằng lão, mấy người này giao cho ông đấy, cứu hay không thì tuỳ!” Lâm Tiêu nói.
Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi kết hợp với đan dược của Lâm Tiêu cho, Đằng lão đã hoàn toàn hồi phục.
Sau khi Đằng lão xuất hiện lúc đang chuẩn bị nói lời cám ơn với hắn thì thấy phía đằng sau vang lên tiếng bàn tán.
“Nhìn kìa nhìn kìa, thủ đoạn chưa kìa, cái loại yêu ma không từ thủ đoạn.”
“Vậy mà còn biến ra một đại năng của Nho đạo.”
“Biến thành hình dáng của Đằng lão ở Đại Can, tên này ghê thật, con yêu quái này dùng thủ đoạn cũng nghịch thiên thật.”
“Tiêu rồi, tiêu rồi, tin tức này quan trọng lắm. Chúng ta nhất định phải thông báo cho tứ đại Văn Cung của nhân loài biết!”
Nhóm người càng nhìn hai kẻ trước mắt lại càng thấy hoảng.
“Lão Triệu, ta quyết định rồi, ta sẽ dùng thần thông Nho đạo đưa ngươi ra ngoài, ngươi phải đưa được tin tức này đi.”
“Không không không, là ta sẽ dốc sức đưa ngươi ra ngoài, với thực lực của ngươi nhất định có thể thoát ra ngoài.
Hai cường giả cầm đầu bắt đầu tranh xem ai là người hy sinh.
Lâm Tiêu: “…….”
“Đằng lão, chúng ta đi qua kia uống trà đi, ăn chút gì nhé.”
Cái tính cách này của Lâm Tiêu.
Bởi vì liên quan tới lão Đằng, nên thái độ với Nho đạo cũng đã đỡ hơn nhiều. Kết quả lại bị một đám không phân biệt được đâu là địch đâu là ta, mồm mép liến thoắng, cứu người mà còn bị chửi.
Nhưng không sao hắn thích.
Lâm Tiêu giơ tay phải lên, trên mặt đất liền hiện ra một cái bàn gỗ thấp và hai cái ghế dài trường kỷ, trên mặt bàn còn đủ loại hạt dưa nước ép. Lâm Tiêu nhàn nhã nằm xuống cắn hạt dưa.
Lão Đằng: “……”
Nhóm nhân loài: “……”
Nhóm yêu ma quỷ quái: “……”
Cái hành động gì đây? Thế mà cũng ăn được?
“Tiểu hữu…đây, đây là chiến trường mà?” Đằng lão cảm nhận không khí giết chóc xung quanh, thần tình tự nghi ngờ.
“Như lão Đằng đã thấy, ta giải quyết xong con quỷ mắt đỏ kia, cảm thấy ở đây khác lạ nên vào kiểm tra.” Lâm Tiêu nói.
“Tiểu hữu đã giải quyết xong con quỷ kia rồi sao? Xem ra thực lực của tiểu hữu cao hơn lão phu rất nhiều rồi.” Lão Đằng kinh ngạc thốt lên, lòng lại càng thán phục.
“Đằng lão khách sáo, mỗi người có một điểm mạnh. Còn mấy người kia, Đằng lão xem làm thế nào thì làm.”
Lâm Tiêu nói xong thì đưa mắt nhìn đám người bên kia, miệng vẫn cắn hạt dưa như đang xem diễn kịch.