Chương
“Hả?”
“Đây……đây là……”
“Người thiếu niên kia……sao lại biến thành hai người rồi?”
“Giống thật, y hệt nhau.”
Sau khi màn mưa máu biến mất, mọi người hoảng hốt phát hiện, người thiếu niên nhàn nhã cắn hạt dưa khi nãy đã biến thành người. Từ khí chất cho đến hình dạng, thậm chí quần áo trên người cũng y hệt nhau.
Đây……đây chả phải ý là trong người chắc chắn có kẻ là giả sao.
Một người là thiếu niên kia thật, vậy một người sẽ là……đương nhiên là con tà ma giảo hoạt kia!
Khi mọi người nghĩ tới điều này thì mặt người nào người nấy biến sắc chỉ có lão Đằng và thiếu niên kia vẫn nở nụ cười.
Đặc biệt là người thiếu niên thật này, hắn thực sự cạn lời nhìn con tà ma đang biến thành hắn kia. Tên này khá, định diễn màn mỹ hầu vương thật giả à!
Sau khi mọi người nhìn thấy có tới hai người thiếu niên thì nhanh chóng đứng vây xung quanh.
Nếu chỉ dùng mắt thường hay linh thức để nhìn thì căn bản không nhận ra ai thật ai giả. Trên người của cả hai thiếu niên này đều không có lấy một chút khí tức của tà ma.
Lão Đằng đầu tiên cũng dùng thử linh thức để nhìn hai người này, phải công nhận có là ông ấy đi chăng nữa. Nếu chỉ dựa vào linh thức sẽ không thể nhận ra đâu là Lâm Tiêu thật.
Thủ đoạn của con yêu quái giảo hoạt này đúng là đáng khen, thật lợi hại.
Dù vậy lão Đằng vẫn bình tĩnh, không có chút vội vã. Ông ấy âm thầm hội tụ sức mạnh Nho đạo lại, chuẩn bị đánh cho con yêu quái kia một chiêu thật mạnh.
Đúng lúc này người thiếu niên lại lạnh lùng lên tiếng.
“Tà mà, ngươi không biết dùng não đúng không?”
Nói xong vị thiếu niên này giơ tay phải lên.
Cái bàn hạt dưa và trường kỷ đã bị huỷ trong vụ huyết bạo vừa nãy, bây giờ thiếu niên lại cầm trong tay một nắm hạt dưa cho vào miệng cắn tiếp.
“Phì, còn có thể như vậy sao?”
“Ta muốn cười quá, đầu óc thiếu niên này thật linh hoạt.”
“Con tà ma này chắc không ngờ tới đâu.”
“Một giây sau mà không lấy ra được thứ y như vậy thì chết chắc.”
Mọi người không khỏi phì cười, đến cả lão Đằng cũng phải kinh ngạc. Các phân biệt thật giả không ngờ lại đơn giản tới vậy. Ông còn tưởng Lâm Tiêu sẽ dùng cách khác, nghĩ tới đây ông lập tức chuẩn bị phát động công kích vào Lâm Tiêu còn lại.
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Chỉ là lúc này Lâm Tiêu còn lại kia mở miệng nói.
“Tà ma, ngươi cũng thú vị đấy, còn có thể làm ra thứ này.”
Nói xong Lâm Tiêu còn lại cũng giơ tay phải lên, một nắm hạt dưa hiện ra. Sau đó Lâm Tiêu này cũng đưa hạt dưa lên miệng cắn.
Nhìn phong thái của hai người giống như hai giọt nước.
“Cái gì??”
“Cũng có hạt dưa y vậy?”
“Ta ngốc luôn rồi, đây, đây là chuyện gì vậy?”