Chương
“Thi thể!” Lâm Tiêu tự nhiên nói hai chữ này.
Nói xong thì ánh vàng trong mắt hắn cũng bắt đầu xuất hiện kiểm tra từng thi thể một.
“Đúng vậy! thi thể, con yêu ma này gian xảo, phải kiểm tra những thi thể dưới đất.” Đại Nho Năng như được khai sáng.
Lão Đằng không nói gì mà chỉ thi triển linh thức bắt đầu tìm kiếm con yêu ma. Bạch Đại Nho nhìn một lượt vẫn chưa thấy con yêu ma ở đâu. Nhưng ông ta lại phát hiện con yêu ma này vẫn ở trong khu vực này thôi.
Ông ta nghĩ một lúc rồi nói.
“Đằng lão, nếu chúng ta huỷ toàn bộ những thi thể ở đây, chắc chắn con yêu tà này sẽ lộ ra.”
“Huỷ thi thể? Cách này……không được thỏa đáng cho lắm.” Đằng lão lắc đầu.
Thi thể yêu ma quỷ quái thì thôi đi, còn thi thể của nhân loại thì sao. Làm sao có thể làm thế, đây là đi ngược lại Nho đạo.
“Vậy…..vậy cứ trì hoãn thế này, con yêu ma kia sẽ chạy mấy, lần sau muốn bắt được sẽ rất khó.” Bạch Đại Nho vẫn kiên trì thuyết phục.
“Này……” Lão Đằng do dự một lát.
“Hai vị lùi xuống đi, chuyện vặt này cứ giao cho ta.” Lâm Tiêu đi đến bên cạnh hai người nói.
“Ồ, tiểu hữu đã nhìn ra con yêu ma kia?” Hai người ngạc nhiên hỏi.
Nếu chỉ dựa vào hai người họ dùng mắt thường và linh thức thì sẽ không tra được khí tức của con yêu ma kia.
“Thực ra……chả cần nhìn. Ta đoán bừa cũng biết con yêu ma này ở đâu!” Lâm Tiêu cười nói.
Hai bị đại năng càng sốc, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ. Có thể đoán bừa à? đoán thế nào?
Lâm Tiêu đi lên trước hai bước nói.
“Đầu tiên, con yêu ma này khẳng định sợ chúng ta huỷ hết thi thể ở đây bắt nó hiện thân. Vì thế nó sẽ dùng huyễn thuật hoá thành thi thể nhân loài chứ không phải yêu ma. Cho nên có thể loại bỏ được những thi thể kia.”
“Thứ hai, trong thi thể nhân loài, nếu so thi thể võ tu thì dùng huyễn thuật hoá thành thi thể Nho gia càng dễ hơn. Nếu các ngươi huỷ thi thể ở đây, chắc chắn sẽ lưu lại thi thể Nho gia sau cùng. Vậy là lại loại bỏ được một phần.”
“Thứ ba, con yêu ma này vừa nãy cũng chỉ ẩn nấp gần đây, nhưng nó sẽ không ở lại chỗ cũ nữa. Theo lý lẽ thông thường người ta phải chọn chỗ an toàn để trốn. Nhưng con yêu ma này vô cùng xảo quyệt!”
“Ở chỗ ta có một câu thế này, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Mà ở đây chỗ nào nguy hiểm nhất, đương nhiên là dưới chân chúng ta rồi.”
“Cho nên lúc con yêu ma này bạo phát màn sương máu, nó có thể đang trốn ở đâu đó rất gần với chúng ta.”
“Nó rất có thể…….”
Lâm Tiêu nói tới đây thì bắt đầu kéo dài âm thanh.
Một giây sao.
Xoẹt! Trường kiếm xuất hiện trên tay.
Trên thân kiếm lửa cháy rực, Lâm Tiêu chém một kiếm về phía một thi thể Nho gia chỉ cách bọn họ có tầm mét.
“Là ngươi, đúng chứ?” Lâm Tiêu nhẹ giọng.