Chương
“Cái gì! Hắn vẫn tiếp tục kìa.”
“ mét!”
“ mét!”
“Này……lão Cửu…..”
“Mẹ kiếp, ta ngu luôn rồi.”
Lâm Tiêu càng tới gần càng thể hiện vô cùng ‘mất sức’. Lúc Lâm Tiêu chỉ còn mét nữa là tới cung điện thì hai con tà mà cấp đại năng đã ngạc nhiên tới mức không nói nổi.
Lão Cửu đã phá vỡ kỷ lục tới gần cung điện phong ấn. Đại ca và Tam ca là hai kẻ có thể tới gần nhất. Rõ ràng khí tức trên người lão Cửu không mạnh, vậy làm sao có thể được như vậy.
Chuyện này nhất định phải mau đi nói với đại ca, Nhị ca, Tam ca. Trong huyết mạch tà ma của bọn họ đã sinh ra một kẻ ra gì đó chứ.
“Lão Cửu, nên quay lại đi thôi, đừng cố quá sẽ bị thương đấy.” Lão Ngũ hét lên.
Có thể đi được tới bước này đã là giỏi lắm rồi.
“Không sao, ta cảm thấy vẫn được!” Lâm Tiêu không quay đầu lại.
Lão Ngũ và lão Bát: “……”
mét, ngươi vẫn được nữa sao? Ngươi chém gió gì vậy? Ngươi vẫn chưa biết bản thân như thế này là giỏi nhất cả đám rồi à.
Lâm Tiêu nói xong lại tiếp tục tiến lên phía trước, hơn nữa bộ dạng giả vờ lại càng giống. Hắn làm bộ bản thân không ngừng run rẩy.
mét.
mét
mét
mét
mét
Hai con tà ma đại năng đực mặt ra, tất cả tà ma bình thường xung quanh cũng chết lặng. Lần đầu tiên có một con tà ma có thể đến gần cung điện như vậy.
Đây…..đây có thật là tà ma không? Sao có thể như vậy được.
Hắn có phải vừa đột phá cấp đại năng không vậy?
Một lát sau.
Cạch.
Lâm Tiêu chạm vào cửa cung điện phong ấn, toàn thể tà ma đứng đằng xa sững sờ. Vậy mà chạm vào được kìa.
Vậy mà hắn chạm được vào cửa của cung điện phong ấn. Hai mươi năm trước có một nhân loài xông vào, chỉ có nhân loài đó mới vào được cung điện phong ấn, ngoài ra không có một kẻ nào ở đây đến gần cung điện được.
Bây giờ lòng lão Bát sụp đổ. Thôi được rồi coi như ngươi lợi hại, ngươi bước thử vào trong cho ta xem nào.
Lạch cạch.
Cửa được đầy vào, quang mang chói mắt lọt ra ngoài, Lâm Tiêu lập tức bước vào phía trong.
Lão Bát và lão Ngũ: “!!!”
Các tà ma khác: “!!!”
Bọn chúng lại lần nữa bị sốc, sốc tới mức không nói lên lời.