Chương
Bạch đại cũng tiến vào trận chiến.
Tuy tà ma hiện tại xông ra vẫn hoàn toàn không phải là đối thủ của ông. Thế nhưng thực lực của tà ma dần dần tăng lên, khiến ông cũng có chút không biết phải làm sao.
Đằng lão thấy vết nứt dần lan ra của lối vào chiến trường ngoại ma, ánh mắt sắc lẹm vô cùng.
Tiếp đó, ông không chút do dự. Tay phải lật một cái, một lá phù trống tỏa kim sắc sáng rực xuất hiện trên tay.
Sau đó, ông cắn ngón tay, dùng máu viết ra một hàng chữ trên tấm phù.
“Ngoại ma qua cổng, sự việc cấp bách, liên quan tới thiên hạ thái bình, cần các phương hợp lực!”
Vù!!
Tài khí trong cơ thể Đằng lão huy động, lá phù kim sắc bay lên trời, hóa thành vô số luồng ánh sáng, tản ra bốn phương tám hướng.
Đông Vực, vương triều Đại Khôn, Thiên Địa Văn Cung.
Một kim quang từ hư không bay vút ra, lơ lửng phía trên Văn Cung.
“Hả!?”
Một ông lão mặc áo bào xanh lập tức xuất hiện gần đạo kim quang.
“Sao giấy thánh ngôn lại xuất hiện ở đây? Ở Đông Vực chỉ có vài vị sở hữu tờ giấy này.” Sắc mặt ông lão mặc áo bào xanh nghiêm trọng, đưa tay qua.
Giấy thánh ngôn này sẽ chỉ được sử dụng trong thời điểm cực kỳ nguy hiểm. Chẳng lẽ vị đại năng nho gia nào đang gặp nguy hiểm sao?
“ Lối vào ngoại ma, tình hình cấp bách, liên quan đến thiên hạ và cần sự giúp đỡ từ mọi phía.” Một hàng chữ màu vàng xuất hiện trước mặt ông ta, rất lâu vẫn không biến mất.
“Đây là chữ viết của Đằng lão, không ổn rồi, chiến trường ngoại ma xảy ra chuyện rồi!” Ông lão mặc áo bào xanh nhìn chằm chằm, lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Giữa tứ đại văn cung ở Đông Vực bọn họ đang ở trạng thái cạnh tranh. Mỗi năm sẽ tổ chức một vài hội thi thơ ca để so tài với nhau. Nhưng chuyện liên quan đến tà ma thì cũng không có gì để nói nữa, nhất định phải đoàn kết và thống nhất một lòng.
“Tất cả đại nho nghe lệnh, trong vòng mười tức tập hợp ở chỗ lão phu, ai chậm trễ sẽ bị chép đại quy Văn Cung một lần!” Ông lão áo bào xanh dâng trào tài khí, giọng nói vang vọng cả trong và ngoài Văn Cung.
Vừa dứt lời, mấy bóng người từ trong Văn cung lao ra, bay về phía sau lưng lão giả áo xanh.
Thấy lão giả áo bào xanh sắc mặt ủ rũ không nói lời nào, những đại nho gia khác cũng không dám nói gì.
Sau mười tức, lão giả áo bào xanh hài lòng nhìn đội ngũ đại nho phía sau.
“Đi thôi, trên đường lão phu sẽ giải thích cho các người.”
Sau khi nói xong, các đại nho của Đại Khôn Văn Cung nhanh chóng bay về phía chiến trường ngoại ma.
Cảnh tượng như vậy xảy ra đồng thời ở Văn Cung của ba triều đại khác ở Đông Vực. Ngoài ra, có một vài đạo kim quang cũng bay đến các Thiên Vực khác.
Nhất thời, bầu không khí ở Đông Vực trở nên căng thẳng.
Chiến trường ngoại ma
Sau khi phong ấn bị phá vỡ từng chút một, thực lực những tà ma thoát ra càng ngày càng mạnh hơn.
Khuôn mặt của mọi người trong doanh trại loài người ngày càng trở nên khó coi.
Đã một ngày trôi qua, khe hở phong ấn đủ để cho những tà ma có thực lực Toàn Đan cảnh sơ kỳ đi qua.