Chương
“Cấm chế Tuế Nguyệt? Mỏ vàng Tuế Nguyệt?” ánh mắt Lâm Tiêu lộ vẻ kinh ngạc và khó hiểu.
Hình như là hắn đã gặp phải chuyện gì đó rất ghê gớm.
Hơn nữa, cho dù hắn không nghe thấy đối thoại của ba người kia, thì trong sự cảm nhận Tuế Nguyệt của hắn, hắn có thể cảm nhận ra được, ở sâu phía dưới chân hắn, dường như âm thầm chứa một luồng Tuế Nguyệt chi lực khiến người ta kinh hãi.
Số lượng và chất lượng kia, căn bản không phải là thứ mà hắn có thể tưởng tượng ra được.
Đây…đây lại chỉ là một góc nhỏ của ngọn núi băng.
Phía dưới rốt cuộc là ẩn chứa thứ gì.
Chỉ có đi xuống dưới mới biết được.
Nhưng phải đi xuống bằng cách nào.
Thánh tử Dao Trì kia hình như là phát hiện ra lối vào rồi.
Nhưng phải đợi đến tối nay, khi có được bí pháp phá vỡ cấm chế mới có thể đi vào.
Lẽ nào hắn phải đợi sau khi đối phương tiến vào, rồi mới đi theo sau sao?
Không ổn.
Chỉ riêng hai cường giả Sinh Tử Cảnh này liên thủ thôi, đã có thể ngăn cản hắn rồi.
Càng đừng nói tới còn có một thánh tử Dao Trì thực lực thâm sâu khó lường nữa.
Đây là nơi nào chứ?
Là đại bản doanh của thánh địa Dao Trì!
Lôi kéo một chút thôi, chỉ bất cẩn một chút là có thể khiến hắn rơi xuống vực thẳm rồi.
Lần này chỉ có thể dùng trí cướp, không thể dùng lực đoạt!
Lâm Tiêu triển khai toàn bộ sức mạnh cảm nhận Tuế Nguyệt, thân thể liền chui xuống dưới lòng đất.
Đất đá nơi này rất kiên cố, Lâm Tiêu dốc toàn bộ Hoang Chi Ý Cảnh và Kiếm Ý mới miễn cưỡng tiến xuống được phía dưới.
Nửa canh giờ sau, đi sâu xuống trăm mét.
Một canh giờ sau, đi sâu xuống ba trăm mét.
Sắc mặt Lâm Tiêu đã trở nên nghiêm túc.
Từ giờ đến lúc trời tối còn nửa ngày nữa, nếu dựa vào tốc độ này thì chỉ e là thăm dò được tới vị trí của nơi cấm địa, thì trời cũng đã tối đen rồi.
Tới lúc đó, thánh tử Dao Trì kia liền hành động, cướp đoạt cơ duyên trước, lấy đi bảo vật, thế thì hắn chỉ đành bó tay thôi.
Nghĩ một lúc, ý tưởng trong đầu Lâm Tiêu lóe lên.
Một thanh kiếm nhỏ màu đen xuất hiện trong tay hắn.
“Tiểu kiếm, tiếp theo, hãy bắt đầu phần biểu diễn của ngươi nào!” Lâm Tiêu truyền âm khích lệ.
Thanh kiếm nhỏ màu đen, đạo khí bản mệnh của Lâm Tiêu.
Thân kiếm của nó khẽ rung lên, dường như rất kích động và hưng phấn.
Tới nó rồi.
Cuối cùng cũng tới lượt nó rồi.
Lâu như vậy rồi, cuối cùng chủ nhân cũng muốn dùng tới nó.
“Đi đi!”
Lâm Tiêu truyền toàn bộ Kiếm Ý, Hoang Chi Ý Cảnh, Trọng Lực Ý Cảnh vào bên trong.