Chương
Nếu như hắn chủ động khống chế, cái tốc độ kia sẽ vọt lên như bay.
Khoảng thời gian một nén hương vừa rồi, hắn đã vận chuyển được mười Chu Thiên.
“Dựa vào pháp quyết để vận chuyển linh khí, khí tượng và kinh mạch đều ổn định, thế này, coi như là bước vào tầng nhập môn của cảnh giới Luyện Khí rồi sao?” Lâm Tiêu không chắc chắn lắm.
Nhớ tới lời dặn của giọng nói già nua kia, vận chuyển được ba Chu Thiên là có thể đi tiếp nhận thân phận người gác mộ.
Bản thân hắn được mười Chu Thiên, coi như hoàn thành vượt định mức rồi.
Lâm Tiêu nghĩ tới đây, đứng dậy định đi tiếp nhận thân phận rồi nói sau.
Nhưng lúc này.
Hắn phát hiện một chuyện khiến hắn sởn cả tóc gáy.
Vốn dĩ còn lại năm nghìn người, lúc này lại có tới hơn một nửa số người đã ngã trong vũng máu, không còn chút hơi thở.
Đếm sơ một lượt, tuyệt đối là quá nửa.
Thế này…thế này…thế này là thế nào.
Ánh mắt Lâm Tiêu lộ vẻ kinh hãi.
Ban nãy hắn chuyên tâm tu luyện Dưỡng Khí quyết, hoàn toàn không phát giác được động tĩnh gì bên ngoài.
“A!!!”
Đột nhiên, một vài tiếng hét thảm thiết ở bên cạnh vang lên.
Lâm Tiêu vội quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy từng luồng linh khí thoát ra từ cơ thể những người kia, trên người bị thủng một lỗ lớn, máu tươi trực tiếp tràn ra ngoài.
Không bao lâu sau, mấy người này đều tắt thở mà chết.
Ôi đệt!
Lâm Tiêu sững sờ!
Đó nào phải là linh khí, thậm chí là sắc bén hơn cả kiếm khí ấy chứ.
Nhìn những kẻ khác đều không đứng dậy.
Lâm Tiêu cũng không muốn tới kiếm các tiếp nhận thân phận nhanh như vậy.
Kẻ dị biệt sẽ bị diệt trừ, đạo lí này hắn vẫn hiểu.
Khi chưa có thực lực tuyệt đối và lá bài tẩy, biểu hiện quá xuất sắc cũng không phải chuyện tốt.
Huống hồ nơi này lại là Kiếm Ma tông.
Tuy mới tiến vào có hơn hai tiếng, nhưng Lâm Tiêu đã cảm nhận được cái gì gọi là tàn nhẫn, cái gì gọi là tàn khốc.
Hắn quay trở về chỗ cũ ngồi, nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp tục luyện Dưỡng Khí quyết.
Mỗi khi vận chuyển được một Chu Thiên, linh khí trong cơ thể sẽ ngưng tụ được một phần.
Sau khi Lâm Tiêu vận hành được mười Chu Thiên, lông mày hắn khẽ cau lại.