“Cái đó gọi là ngân hà! Nhìn thì tưởng gần chứ nó cách chúng ta xa lắm đó, là do hơn một nghìn tỉ ngôi sao tụ hợp thành đấy.” Lâm Tiêu giới thiệu đơn giản.
“Thật là muốn đem thứ này về Huyền Thiên Giới.” Can Anh Túc hô lên.
Huyền Thiên Giới cũng có mặt trăng, mặt trời và sao, nhưng cảnh tượng ở đó hoàn toàn không giống với thứ ngân hà này.
Lâm Tiêu lúc này nhìn về nơi mà mình quen thuộc nhất, cũng là tinh cầu mà hắn lưu luyến nhất, Trái Đất.
Mà sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Trái Đất, cũng không khống chế được biểu cảm.
Hắn kinh hãi không thôi.
“Trái Đất này, thay đổi nhiều quá vậy!” Lâm Tiêu lẩm bẩm.
Trái Đất lúc này, cả khối địa cầu tuy là không có thay đổi gì, nhưng so với Trái Đất trong trí nhớ của hắn, thật đúng là to hơn không chỉ gấp trăm lần.
Khắp nơi trên Trái Đất đều u ám, ngoại trừ một nơi.
Hoa Hạ!
“Đi thôi, chúng ta xuống dưới đi.”
Lâm Tiêu nói với Can Anh Túc một câu, tay phải phất ra, lấy ra một cái rương phi hành cỡ nhỏ.
Sau khi đỡ Can Anh Túc lên rương bay, Lâm Tiêu lập tức khởi động rương bay.
Rương bay hóa thành một luồng cực quang, nhanh chóng bay về phía Trái Đất.
..........
Trên Trái Đất.
Tứ phía bên trong ranh giới của Hoa Hạ đều có một đội quân không hề nhỏ đứng canh gác.
Chỉ có điều, khiến người ta thấy kỳ lạ là, trong mỗi một nhánh quân đội, ngoại trừ mấy thứ vũ khí nóng, với lực sát thương mạnh, cơ bản thì người nào cũng cầm vũ khí lạnh trên tay.
Đao, thương kiếm, côn,...các loại vũ khí lạnh, cái nào cũng có.
“Tất cả mọi người hãy vực dậy tinh thần, đợt hung thú, yêu ma tiếp theo sẽ đến rất nhanh! Các người muốn người nhà của mình rơi vào miệng yêu thú sao? Các người muốn đồng bào của mình bị yêu ma cắn nuốt sao? Các người bằng lòng để tổ quốc mình bị hủy diệt trong tay tà vật ư!!”
Trong đoàn quân vạn người canh gác tuyến bờ biển, đại đội trưởng đứng trên tường thành cao mấy chục mét, lớn giọng gầm lên với những chiến sĩ phía dưới.
Giọng nói của hắn được phóng đại thông qua linh lực trong cơ thể. Phủ lên toàn bộ quân dội, truyền vào trong tai từng chiến sĩ.
“Không muốn!!!”
“Không bằng lòng!!!”
“Chém chết hung thú!!!”
“Chém chết yêu ma!!!”
Hàng vạn chiến sĩ đồng lòng hô vang, khí thế cuồn cuộn, thanh thế ngút trời.
Các chiến sĩ ở đây, dường như trên cơ thể mỗi một người đều mang thương thế lớn nhỏ khác nhau.
Nhưng cho dù là như vậy, trong mắt bọn họ cũng không hề có một chút nào là nhụt chí.
Trải qua sự cổ vũ của đại đội trưởng, trong mắt mỗi người chỉ có một chữ, chiến!
Chiến đấu để bảo vệ nhân dân!
Chiến đấu để bảo vệ gia đình!!
Đại đội trưởng hài lòng gật đầu, sau đó quay người, nhìn về đám sương tà khí ở nơi xa bên ngoài tường thành.
Trong mắt hắn rõ ràng đã xuất hiện sự lo âu.
“Đội trưởng Từ, đợt tấn công tiếp theo của yêu thú và tà ma, chúng ta còn có thể thủ vững không?”
Phó đội trưởng bước tới phía trước, cũng lo lắng hỏi.
“Thủ được thì phải thủ, không thủ được cũng phải thủ! Đằng sau chúng ta là hàng trăm triệu con dân Hoa Hạ, chúng ta chính là lá chắn phòng thủ cuối cùng của họ!!!” Đội trưởng Từ kiên định nói.
“Những tà ma kia quá giảo hoạt, tấn công thăm dò hết lần này đến lần khác, quân đội của chúng ta chỉ e là đã bị đối phương nhìn thấu rồi.” Phó đội trưởng gằn giọng nói.
“Thế thì cũng hết cách, kiên trì tới cuối cùng thôi! Nếu thật sự địch không lại, chúng ta liền khởi động vũ khí nóng, kéo đám tà ma này cùng xuống địa ngục!!!” Đại đội trưởng Từ thấp giọng, đáp.
“May mà đám các chủ bọn họ đã gánh đại quân chủ lực của yêu ma, nếu không thì chúng ta đã sớm bị đại quân tà ma đánh tan tác rồi. Nếu như có thể lại xuất hiện thêm một người mạnh như các chủ thì tốt biết bao.” Phó đội trưởng cảm thán.
“Đừng có nằm mơ nữa, nhân vật như các chủ, là do đại khí vận sinh ra. Có được bọn họ đã là phúc của Hoa Hạ chúng ta rồi.” Đại đội trưởng Từ vừa nghĩ tới các chủ, bỗng nổi lên sự kính trọng.
Ngay vào lúc này.
Đột nhiên.
“Bang! bang! bang! bang! Cảnh báo! Tà ma tới rồi! Tà ma tới rồi!”
Âm thanh cảnh báo điên cuồng vang lên.
Tất cả chiến sĩ vào lúc này, đồng loạt nâng vũ khí trong tay, đứng ở vị trí của mình, ngăn nắp trật tự, không hề có một chút hỗn loạn nào.
Đại đội trưởng Từ ngưng tụ linh khí nhìn về phía đám sương đen phía xa.
Âm thanh cảnh báo vang lên hắn mới mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một vài yêu ma.
Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn vẫn không thể nào xác định cấp độ nguy hiểm của đối phương.
“Đội phó, mau xem cấp bậc cảnh báo là bao nhiêu!” Ánh mắt đại đội trưởng Từ nhìn chằm chằm về nơi xa, không có tâm trạng đi nhìn chỗ khác.
“Điều...điều này...điều này sao có thể! Đám yêu ma chết tiệt này muốn đại khai sát giới hay sao!!!” Trong giọng nói của phó đội trưởng có chút run rẩy.
“Cậu đang nói nhảm cái gì vậy!!! Mau nói tôi biết, cảnh báo cấp mấy!!” Đại đội trưởng Từ quay lại lườm phó đội trưởng, quát lên.
Biết được cấp độ cảnh báo, hắn mới có thể xác định phương án phòng ngự.
“Đội trưởng Từ, là, là cấp A+! Cảnh báo cấp A+ đó!” ánh mắt phó đội trưởng lộ ra vẻ vô vọng.
“Cái gì? Cấp A+? Vậy dựa vào cảnh giới của các chủ mà nói, thế chẳng phải là có ít nhất một yêu ma cấp Toàn Đan Cảnh hay sao? Chuyện này...”
Đại đội trưởng Từ nhất thời không biết phải nói gì thêm.
“Đội trưởng, quân đội của chúng ta căn bản không thể chống chọi trước sự tấn công của yêu ma cấp A+. Yêu ma như này phải bị nhóm các chủ cầm chân rồi mới phải, tại sao lại xuất hiện ở nơi này chứ!” Phó đội trưởng vô cùng hoang mang nói.
“Chỉ có một khả năng, yêu ma Toàn Đan Cảnh này hoặc là vừa mới thăng cấp, hoặc là vừa mới từ huyệt trùng chui ra.” Sắc mặt đại đội trưởng Từ khó coi nói.
Hai khả năng này, cái nào cũng là tin xấu.
“Đội trưởng, vậy phải làm sao bây giờ?”
Phó đội trưởng nhìn thấy trong đám sương đen càng ngày càng xuất hiện nhiều tà ma, trong lòng vô cùng hoảng hốt.