*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Lâm Tiêu thầm kinh ngạc. Không ngờ, người cha thật thà chất phác trong ký ức nay đã trở thành thủ lĩnh của gần một người dưới vạn người.
Không sai khi nói rằng loạn thế tạo anh hùng.
"Ni tử, thu khí tức lại và đi xuống với tôi. Hãy nhớ rằng, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng không được động thủ trong Lăng Tiêu Các." Lâm Tiêu nhắc nhở.
"Yên tâm đi Đại Tiêu Tiêu, người ta là một người thục nữ, khuê các chứ bộ! ~~~" Can Anh Túc nhẹ nhàng nói.
Lúc này, khí tức của cô đều được thu vào trong cơ thể, thay vào đó là khí chất dịu dàng quý phái.
Lâm Tiêu: "..."
Cô gái này bị bệnh sao, chắc chắn là bệnh nặng lắm rồi!
Tại cửa tòa nhà Lăng Tiêu Các.
“Xin lỗi hai vị, xin hai vị xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận. Nếu không phải là thành viên của Lăng Tiêu Các chúng tôi, tạm thời không thể vào trong.
“Không phải hội viên, một năm chỉ có một lần được tiến vào Lăng Tiêu Các tham quan trong ngày tham quan thôi, thời điểm khác không được tiến vào.”
Hai người bảo vệ chặn Lâm Tiêu và Can Anh Túc lại.
Chuyện này khiến Lâm Tiêu nhất thời thấy khó xử.
Đã chuẩn bị sẵn tâm lí khi gặp lại cha mẹ rồi, vậy mà ngay cả cửa cũng không vào được.
Can Anh Túc ở phía sau trộm cười một trận.
Lâm Tiêu không cố xông vào.
Đối với hắn mà nói, đừng nói là Lăng Tiêu Các trước mặt, cho dù là bất cứ xó xỉnh nào trên trái đất, hắn muốn đi thì lúc nào cũng có thể đi được.
Chỉ xem hắn có muốn hay không mà thôi.
“Tôi tới đây tìm người, vậy anh có thể thông báo giúp một tiếng hay không?” Lâm Tiêu hỏi.
“Cái này thì được, anh muốn tìm ai? Tôi đi thông báo giúp anh, bảo người đó xuống đây.” Bảo vệ gật đầu đáp.
“Tôi tìm các chủ của các anh.” Lâm Tiêu chậm rãi nói.
“Hả? Tìm các chủ của chúng tôi? Chỉ dựa vào anh thôi ư? Đừng có kiếm chuyện, ngài các chủ không phải ai muốn gặp là đều gặp được, anh vẫn nên nhanh chóng về đi.”
Nhân viên bảo vệ vừa nghe thấy thanh niên trước mặt muốn tìm các chủ, sắc mặt liền thay đổi khó chịu.
Một kẻ còn chẳng có khí tức của Luyện Khí Cảnh, tới đây giỡn hả?
Hắn nhận chức bảo vệ ở đây cũng nhiều năm rồi, gần như mỗi tuần đều có vài tên như này tới làm loạn.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ.
Nói chuyện đàng hoàng quả nhiên là chẳng có tác dụng chó gì.
Ong!!!
Nhưng không đợi hắn mở miệng, cô nàng Anh Túc ở phía sau đã liếc nhìn người bảo vệ kia một cái.
Trong ánh mắt lộ ra một tia sát ý đơn thuần.
Bịch!!!
Nhân viên bảo vệ Luyện Khí Cảnh hậu kỳ này bỗng chốc quỳ xuống đất, hai mắt kinh sợ, run lẩy bẩy.
Ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn dường như đã tới bên cạnh thần chết.
“Lão Vương, anh sao vậy, này, hai người kia làm cái gì vậy, muốn gây chuyện phải không?” Một người bảo vệ khác ở bên cạnh lập tức lên tiếng chất vấn.
Can Anh Túc lại dùng ánh mắt tương tự nhìn người bảo vệ kia.
Bịch!!!
Người bảo vệ này một giây sau cũng quỳ xuống đất run rẩy kinh hãi +1.
Dám dùng giọng điệu này nói chuyện với người đàn ông của nàng ta, vậy thì cứ quỳ ở đó đi.
Lâm Tiêu thấy vậy, liếc cô nàng một cái.
Không đợi hắn lên tiếng hỏi tội, Can Anh Túc đã mở miệng trước.
“Đại Tiêu Tiêu, người ta nghe lời lắm đó nha. Ngươi nói không được gây sự trong Lăng Tiêu Các, chúng ta bây giờ ngay cả Lăng Tiêu Các còn chưa vào mà.” Can Anh Túc giải thích.
Lâm Tiêu sững lại.
Hình như đúng là vậy.
“Vậy thì cũng phải nhẹ tay một chút, theo ta thấy bây giờ, đối phương chỉ e là sẽ gặp ác mộng cả nửa tháng đấy.” Lâm Tiêu nói.
“Hì hì, thật ra ta là đang giúp bọn họ rèn luyện can đảm mà, ngay cả một ánh mắt còn không chống cự lại được, đối mặt với đại quân yêu ma kia chỉ e sẽ trực tiếp đầu lìa khỏi cổ đấy.” Can Anh Túc cười nói.
Lâm Tiêu sau khi nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Cái này cũng không sai.
Người mà ngay cả một ánh mắt của cô nàng này mà cũng không chống đỡ được, thì căn bản không có cách nào đối mặt với khí thế của đại quân yêu ma.
Lúc hai người này đang nói chuyện, tình hình bất thường ở cửa cũng đã bị những người khác và camera giám sát phát hiện ra.
Soạt soạt soạt.
Không tới một phút.
Hai người bị mười mấy người từ trong Lăng Tiêu Các xông ra, bao vây.
“Tôi tới tìm các chủ của Lăng Tiêu Các, không hề có ác ý gì khác.” Lâm Tiêu bình tĩnh lên tiếng.
“Tôi thấy anh tới kiếm chuyện thì có.”
“Đúng vậy, không có giấy hẹn, các chủ của chúng tôi sao có thể gặp anh được.”
“Nếu ngày nào các chủ cũng phải gặp những người như này, thì các chủ ngài ấy chẳng cần làm gì nữa đâu.”
“Cứ tóm lại trước rồi tính!”
Những người của Lăng Tiêu Các thấy hai người bảo vệ đang quỳ run lẩy bẩy trên mặt đất, cùng với thái độ của bọn Lâm Tiêu, căn bản là không tin họ đến tìm người.
Chỉ là khi bọn họ muốn tiến lên bắt Lâm Tiêu lại, một luồng sát ý khiến bọn họ kinh hồn táng đảm bỗng chốc phủ lên toàn bộ cơ thể.
Bịch!!!