Vạn Cổ Ma Tôn

chương 732: đây chắc chắn là con trai ông!!!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các người còn muốn bức người tới mức bắt ta ra tay giết người sao?”

Các chủ và các phó thấp giọng rít lên.

Ầm.

Toàn bộ hào quang của Toàn Đan viên mãn trên người phó các chủ bùng nổ. Một cỗ khí tức thê lương xộc lên làm cho mọi người không khỏi rùng mình. Đặc biệt là những lãnh đạo cấp cao của Lăng Tiêu các đã quá hiểu tính cách của các phó.

Không ngờ thực lực của các phó đã tăng lên mạnh đến thế này.

Lâm Tiêu ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn mẹ.

Lừa đảo?

Kẻ lừa đảo mạo danh chính mình, trà trộn vào thế lực lớn Lăng Tiêu Các.

Trong chốc lát Lâm Tiêu cũng đã hiểu ra hơn phân nửa rồi.

Trong lòng hắn càng đau lòng hơn.

“Mẹ, lần này là thật đấy, con thật sự là Lâm Tiêu.” Lâm Tiêu lên tiếng giải thích.

Cộp!

Mẹ hắn bước lên phía trước một bước, khí thế mạnh mẽ đè nặng lên người Lâm Tiêu, ánh mắt vừa lạnh lẽo, vừa cô đơn.

“Cậu là con trai tôi? Cậu có biết con trai tôi đã mất tích từ ba mươi năm trước rồi không, đúng, lúc nó mất tích, dáng vẻ giống hệt cậu bây giờ, nhưng đó đã là chuyện của ba mươi năm về trước rồi.”

Người mẹ sau khi quát lớn một câu thì bắt đầu chất vấn.

Lâm Tiêu đầy áy náy, nhìn mẹ, chậm rãi lên tiếng.

“Mẹ, lúc con học lớp 6, có một buổi tối bị ốm, cha thì đi công tác, chỉ có hai mẹ con mình ở nhà, mẹ đo nhiệt độ cho con, phát hiện đã gần 40 độ. Không nói nhiều, mẹ lập tức ôm con ra khỏi cửa, không bắt được xe, mẹ ôm con chạy thẳng một đường tới bệnh viện gần đó.”

“Con còn nhớ khi đó con đã hỏi mẹ, mẹ ơi, mẹ có mệt không. Mẹ còn nhớ khi đó bản thân mẹ đã trả lời như nào không? Mẹ nói, cho dù có mệt chết cũng phải đưa con đi khám bác sĩ, chữa khỏi bệnh!...”

“Còn nhớ cái ngày mà con đi tập huấn quân sự hơn nửa tháng trở về, con gọi điện cho mẹ nói là tối nay sẽ về. Mẹ hỏi con muốn ăn gì, con nói muốn ăn sủi cảo rau hẹ. Kết quả, cái mùa đó căn bản là chẳng có rau hẹ, mẹ liên tục chạy khắp bốn năm cái chợ rau, cuối cùng mua được rau hẹ từ một cái chợ rau hẻo lánh.”

“Buổi tối hôm đó, mẹ chẳng ăn một cái sủi cảo nào, mẹ nói là lúc nấu đã vừa làm vừa ăn rồi. Cuối cùng, con từ miệng cha mới biết được, mẹ không nỡ ăn, toàn bộ để lại cho con ăn....”

Soạt!!

Khí tức mạnh mẽ của Toàn Đan Cảnh viên mãn tại hiện trường, trong nháy mắt liền tiêu tan, biến thành hư vô.

Phó các chủ Lăng Tiêu Các, cũng chính là mẹ của Lâm Tiêu, lúc này khuôn mặt đã đẫm lệ.

Nước mắt không ngừng chảy xuống dọc hai bên gò má, làm ướt đẫm áo.

Từ lúc Lâm Tiêu kể về chuyện bị ốm, bà đã hoàn toàn ngây dại.

Bởi vì những chi tiết trong câu chuyện ấy chỉ có bà và con trai bà biết.

Chuyện ‘nhỏ nhặt’ như vậy, bà cũng chưa từng kể cho ai.

Sau khi thực lực tu vi đạt tới Toàn Đan Cảnh viên mãn, năng lực ghi nhớ của bà đã được nâng cao lên rất nhiều.

Thiếu niên cực kỳ giống con trai bà ở trước mặt đây, nói ra những chuyện này giống như là tái hiện lại câu chuyện của hai mẹ con.

Còn có chuyện sủi cảo rau hẹ.

Đây...đây...

“Con, con thực sự là con trai mẹ, tiểu Tiêu sao?” Tâm trạng bà mẹ kích động, cơ thể không kiềm chế được mà run lên.

“Mẹ, nếu giả thì bao đổi.” Lâm Tiêu cười khổ đáp.

Hắn nào có ngờ, khó khăn lắm mới gặp được cha mẹ ruột.

Lại còn gặp phải cái hoàn cảnh éo le, phải chứng minh mình là mình, mình chính là con của họ.

“Vậy, vậy con nói thêm những chuyện khác nữa được không? Mẹ, mẹ thật sự có chút khó mà tin nổi, vậy tại sao dáng vẻ của con lại không hề thay đổi? Tại sao lại có thực lực mạnh đến thế? Tại sao bao nhiêu năm như vậy mà chưa từng tới tìm chúng ta?” Bà mẹ nghi ngờ và thắc mắc, liên tục hỏi ra mấy câu hỏi.

Lúc này, một bóng người với đôi mắt đỏ hoe, vượt lên vị trí của người mẹ, trực tiếp hướng mắt tới nhìn hắn, run rẩy nói: “Con, nếu con là Lâm Tiêu, vậy thì nói thêm một chút chuyện giữa hai chúng ta đi. Nói nhanh lên, cha muốn xác nhận sớm.”

“Cha, hồi xưa cha thích giấu toàn bộ quỹ đen vào dưới gầm tủ giày, nhưng có một lần bị mẹ tìm thấy trong lúc dọn vệ sinh. Sau đó cha liền thông minh hơn, biết được không nên bỏ hết trứng vào chung một giỏ, nên bèn chia ra thành nhiều phần rồi giấu ở vài nơi. Con còn nhớ, nếu không nhầm thì ở vị trí hàng thứ hai của giá sách có một khoản nhỏ, mà ở đằng sau bức ảnh gia đình lại là một kho báu lớn, không biết sau đó mẹ có phát hiện ra không.” Lâm Tiêu vừa khóc vừa cười đáp.

Lâm Hải Thịnh nghe thấy những lời này, ngây ra tại chỗ.

Con trai!!! Đây chắc chắn là con trai ông!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio