“Cậu là ai, đây là chiến trường tiền tuyến, không cho phép.....ủa? Cậu, sao trông cậu....sao lại....”
Châu Hồng Phi kinh ngạc thốt lên, trên khuôn mặt lộ ra sự nghi ngờ và khó tin.
Thiếu...thiếu niên này có dáng vẻ giống y như cháu ruột của ông - Lâm Tiêu này.
Nhưng là dáng vẻ của Lâm Tiêu cách đây ba mươi năm về trước cơ.
“Bác cả, lâu rồi không gặp, bác còn nhận ra cháu không?” Lâm Tiêu mỉm cười, hỏi.
“Bác cả??? Đứa nhỏ này lại gọi mình là bác cả???” Châu Hồng Phi rùng mình một cái, đứng ngây ra tại chỗ.
Ông ta chỉ có một người em gái.
Người có thể gọi ông là bác cả, chỉ có một.
Cháu ruột của ông, Lâm Tiêu.
Người cháu mà ông yêu thương chiều chuộng từ bé tới lớn.
Nhưng vào ngày đại họa giáng xuống, Lâm Tiêu đã mất tích.
Ba mươi năm nay, không chỉ người của Lăng Tiêu Các tìm kiếm, ông ta cũng huy động toàn bộ người dưới trướng, toàn bộ các mối quan hệ, không ngừng tìm kiếm.
Nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín.
Châu Hồng Phi chăm chú nhìn thiếu niên cực giống với người cháu ba mươi năm trước của mình đang đứng trước mặt, trong mắt tràn đầy nhớ thương và ngạc nhiên.
Thiếu niên này là cháu trai mình?
Không, tuyệt đối không thể nào.
Đã qua ba mươi năm rồi, cho dù cháu ông thông minh, linh tuệ, trở thành người thức tỉnh, thì dáng vẻ cũng phải thay đổi nhiều rồi chứ.
Cho dù không xét tới sự thay đổi theo thời gian, chỉ dựa vào khí tức và linh tính tản ra trên người thiếu niên này thôi, cũng đã không phải thứ mà cháu của ông có thể so được.
Nhưng âm thầm đâu đó, ông lại cảm nhận được một cảm giác huyết mạch tương liên từ trên người đối phương.
Trực giác của Toàn Đan Cảnh hậu kỳ nói cho ông ta biết.
Thiếu niên trước mặt đây có quan hệ huyết thống với ông!!!
“Châu Tuyết Bình là gì của cậu!!!” Châu Hồng Phi đè nén sự chấn động trong nội tâm, mở miệng hỏi.
Cháu trai Lâm Tiêu của ông trước đây có dáng vẻ rất giống em gái ông.
Mà thiếu niên này cũng vậy.
“Là mẹ cháu!” Lâm Tiêu đáp.
Hắn dựa vào những biểu cảm thay đổi trên gương mặt bác cả, liền đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Bác cả e là đang không dám nhận mình rồi.
“Cái gì!!! Cậu thật sự là con trai của Tuyết Bình!”
Châu Hồng Phi ngơ ra, vẻ mặt hoàn toàn là không thể tin nổi.
“Sao lại vậy chứ! Rõ ràng Tuyết Bình đã nói, trước khi tìm được Lâm Tiêu sẽ không sinh con, em rể cũng tỏ vẻ đồng ý mà.”
“Lẽ nào...lẽ nào đứa trẻ này là của Tuyết Bình và...cha cậu thì sao, cha cậu là ai vậy?”
Vẻ mặt Châu Hồng Phi trở nên cực kỳ phức tạp, lại đồng thời có chút áy náy.
Nếu đúng như những gì ông nghĩ, thế thì cũng quá là có lỗi với lão Lâm rồi.
Lâm Tiêu nghe thấy câu hỏi này, lập tức ngu người.
Hay lắm!
Bác cả này thật đúng là dám nghĩ đấy!
Không đợi Lâm Tiêu đáp lời, một luồng uy lực lạnh lẽo quen thuộc bao phủ về phía hai người.
Tiếp đó, một bóng người xuất hiện trước mặt hai người.
Người này nhìn chằm chằm Châu Hồng Phi, dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng nói.
“Anh trai, nếu anh ngứa đòn quá thì em xin phép được phục vụ anh!!!”
Lâm Tiêu sau khi nhìn thấy người vừa tới là ai, cũng biết không cần mình giải thích nữa.
Châu Hồng Phi trợn trừng mắt.
“Tuyết Bình, đứa con trai này của em...là...là chuyện gì vậy!!!” Châu Hồng Phi có chút lú lẫn.
Nhìn dáng vẻ của em gái thì hình như không phải như những gì ông đoán.
Nhưng ngoại trừ khả năng này, thì còn cách giải thích nào khác đâu.
“Đây là cháu trai anh, Lâm Tiêu.” Mẹ hắn sau khi trừng mắt lườm bác cả, rồi nói ra thân phận của Lâm Tiêu.
“Lâm Tiêu? Nó là Lâm Tiêu? Tuyết Bình, em đang đùa à, có khi nào là lừa đảo không, Lâm Tiêu nó đã mất tích ba mươi năm rồi, nó, dáng vẻ của cậu ta đúng là giống Lâm Tiêu năm xưa, nhưng đây....đây...”
Bác cả không biết nên nói thế nào, nếu thiếu niên này là Lâm Tiêu, thế thì có quá nhiều điểm nghi vấn và không hợp lí rồi.
Hiển nhiên là ông không cách nào tiếp nhận được sự thật này.
“Tiểu Tiêu, dùng thần niệm nói cho ông ấy biết chân tướng đi.” Mẹ hắn thấy dáng vẻ này giống y hệt mình trước đó, nhanh chóng nói.
“Đã rõ!” Lâm Tiêu đáp lời.
Tiếp theo, hắn vươn tay lôi ra, một quả cầu ánh sáng nho nhỏ bị hắn lấy ra, tiến vào trong cơ thể bác cả.