*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Yên tâm đi cha, con chỉ là muốn chọn lựa trong những người này xem có nhân tài nào thích hợp không, con chuẩn bị tự mình bồi dưỡng vài người.” Lâm Tiêu không nói quá nhiều.
Sở dĩ hắn muốn cha mình tập hợp mười vạn thành viên của Lăng Tiêu Các, chính là muốn tìm trong số đám người này xem có ai có Ý Cảnh Đặc Biệt không.
Chuyện Tháp Thiên Đạo, châm lửa thiên đăng, có nói với cha mẹ hắn thì họ cũng chưa chắc đã hiểu.
Ngay cả Tiểu Trùng Quốc cũng xuất hiện một kẻ có Luân Hồi Ý Cảnh.
Thế thì nơi ngay từ đầu đã được Chân Long Khí Vận quan tâm như Hoa Hạ, sao có thể không có chứ.
Hắn tin tưởng, nhất định là giữa biển người mênh mông, có kỳ tài dị sĩ.
“Con trai, con muốn tự mình bồi dưỡng ấy hả? Vậy....” Lâm Hải Thịnh trợn trừng mắt.
Hôm nay ông đã tiêu hóa xong toàn bộ thông tin mà con trai ông dùng thần thức truyền đạt tới.
Con trai ông mạnh cỡ nào, ông hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để diễn tả được.
Chỉ có thể nói, một người tài thích hợp, nếu được con trai ông tự mình bồi dưỡng, không quá vài năm, thực lực nhất định thay đổi một trời một vực, thậm chí, nói không chừng còn vượt qua cả ông.
“Vậy cần thiên phú và tư chất như thế nào mới có thể được con đích thân bồi dưỡng?” Cha hắn tò mò hỏi.
“Cái này con cũng không nói chắc được, chỉ khi tự mình xem xét, lại dùng thần thức quan sát, con mới xác định được.” Lâm Tiêu nói.
“Được, cha biết rồi, giờ cha sẽ bảo người phụ trách khách đi thông báo tới toàn bộ thành viên ở thành phố Giang Bắc, bảo họ trong vòng ba ngày nhất định phải có mặt ở cửa Lăng Tiêu Các.” Cha hắn đồng ý, đáp.
“Vậy thì làm phiền cha rồi.” Lâm Tiêu cười, nói.
Thành phố Giang Bắc hiện giờ, phạm vi khu vực tương đối lớn.
Trước ngày thảm họa, đi qua thành phố này, lái xe cũng chỉ mất một tiếng.
Mà giờ, ngồi máy bay cũng phải mất hai ngày.
Cho nên, cho các thành viên Lăng Tiêu Các thời gian ba ngày để tập hợp cũng không phải là nhiều.
“Cái thằng nhóc này, khách sáo với cha làm gì chứ! Đi, nhân lúc mẹ con không ở đây, hai người đàn ông chúng ta ra ngoài nhậu một bữa.” Mắt cha hắn sáng lên, liền đề nghị.
“Được, cha còn không sợ thì con càng không sợ.” Lâm Tiêu cười đáp.
Cứ như vậy.
Thời hạn ba ngày rất nhanh đã tới.
Trong ba ngày này, Lâm Tiêu đều ở bên cạnh cha mẹ, hoặc là cùng cô nàng kia đi dạo phố.
Đối với Lâm Tiêu mà nói, ba ngày này có thể nói là ba ngày an yên nhất trong những năm gần đây.