Nghe được lời này, cô ấy nhìn tôi chăm chú.
“Được, vậy thì đi thôi.”
Sau này tôi mới biết, cô tên là Châu Tuyết Bình, là phó các chủ của Lăng Tiêu Các.
Mọi người đều nói, trên thế giới này, các chủ là người lợi hại nhất.
Nhưng tôi biết, ở trước mặt cô Châu, các chủ căn bản là không có lực đánh trả.
Có mấy lần tu luyện ở trong sân nhà cô Châu, tôi đã tận mắt nhìn thấy các chủ bị cô Châu hành cho thừa sống thiếu chết.
Chính là kiểu đánh một gậy liền văng đi cả mười mấy mét, sau đó lại lôi về, ấn xuống đất, không ngừng rên rỉ.
Cũng may mà tôi không phải người thích hóng chuyện, học tập, tu luyện mới là chuyện quan trọng nhất trong tất cả các chuyện quan trọng của tôi.
Tôi cũng không phụ sự kỳ vọng của cô Châu.
Dưới sự liều mạng nỗ lực của mình, thực lực dần vượt qua những người đồng trang lứa, sau đó bắt kịp các sư ca, sư tỷ.
Lúc 10 tuổi, cuối cùng tôi cũng có thể tự tay chém chết một con yêu ma.
Lúc 15 tuổi, tôi trở thành đệ tử nội các nhỏ tuổi nhất của Lăng Tiêu Các.
Lúc 20 tuổi, đã đuổi kịp các sư ca, sư tỷ, trở thành đệ tử trọng điểm của Lăng Tiêu Các.
Yêu ma chết trong tay tôi càng ngày càng nhiều, danh tiếng của tôi ở Lăng Tiêu Các càng ngày càng lớn.
Mọi người nói tôi là có cha mẹ hiến tế cho trời, nên pháp lực vô biên.
Tôi cũng chẳng thèm để ý bọn họ.
Tôi biết, so với các chủ và phó các chủ, tôi vẫn còn kém xa.
Mà lần này sau khi đi làm nhiệm vụ trở về, các chủ triệu tập toàn bộ thành viên lại. Tôi có chút nghi ngờ, hình như là không có chuyện gì lớn xảy ra, tại sao lại muốn làm như vậy.
Ôm lòng hiếu kỳ, tôi cùng những người khác đứng trong đội ngũ.
Tiếp đó, tôi nghe các chủ tuyên bố một tin tức bất ngờ.
Bọn họ đã tìm được thiếu các chủ, cũng chính là con trai của cô Châu?
Hơn nữa, mục đích của việc tập hợp ngày hôm nay là muốn thiếu các chủ vừa mới trở về này, chọn ra vài người trong mười vạn người ở đây để bồi dưỡng độc lập?
Tôi nghe mà ngơ ngác.
Chuyện quái gì thế này?
Thế này chẳng phải là làm bừa hay sao.
Chắc chắn là thiếu các chủ vừa mới trở về kia đã đưa ra yêu cầu quá đáng này.