Chương
Sau khi bắt đầu vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn, tất cả những tinh hoa của Bão Sơn Ấn không hề gặp chút cản trở nào mà bị hấp thu toàn bộ.
Không hề tổn thất đi đâu chút nào.
Hiệu quả hấp thu còn tốt hơn nhiều so với dự liệu của Lâm Tiêu.
Nhưng mà.
Lâm Tiêu vốn tưởng rằng sau khi Cửu U Trấn Ma Ấn hấp thu Bão Sơn Ấn, nhất định có thể liên tiếp đột phá cảnh giới.
Xông tới cảnh giới thứ ba, hoặc là cảnh giới thứ tư.
Ít nhiều gì thì hắn cũng đã tu luyện Bão Sơn Ấn trong nhiều tháng trời.
Cũng phải nể mặt điểm này chứ.
Nhưng sự thật đã vả vào mặt Lâm Tiêu một cách không thương tiếc.
Sau khi hấp thu và luyện hóa toàn bộ tinh hoa của Bão Sơn Ấn.
Cửu U Trấn Ma Ấn đúng thật là đã đột phá rồi.
Nhưng là từ tầng thứ nhất, đột phá lên trung kỳ của tầng thứ hai.
Sau đó, không có sau đó nữa.
Ôi đệt!!!
Đây là cái thứ lỗ vốn ở đâu ra vậy hả!!!
Trả Bão Sơn Ấn lại cho ta đây.
Lâm Tiêu ngay lập tức rống lên.
Chả trách mà Mục lão có dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi, cái mõm lợn này, ai mà nuôi nổi.
Lâm Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, vứt bỏ những tạp niệm trong đầu.
Nếu đã bắt đầu tu luyện, thì hắn cũng không định bỏ cuộc.
Chẳng phải chỉ là hốc như lợn hay sao.
Vậy thì hắn tìm mọi cách để nuôi là được rồi.
Rắc rắc!
Lâm Tiêu đứng dậy, xương cốt trong người vang lên một trận răng rắc.
Khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.
Lố vậy má!
Chẳng phải chỉ là ngồi ba ngày không động đậy thôi hay sao. Cũng đâu phải là vỡ vụn, kêu to thế làm gì vậy.
Nhưng rất nhanh sau đó, Lâm Tiêu liền phát giác ra được, năng lượng trong cơ thể hình như đã tăng lên rất nhiều.
Có một cảm giác gân cốt chắc chắn, khí huyết sôi trào.
Nhìn bức tường của tĩnh thất phía trước mặt, hắn thậm chí có cảm giác chỉ cần đấm một cú thôi là thủng tường rồi.
Cảm giác này…
Thật đúng là kỳ lạ.
Dù gì thì lúc tu luyện Bão Sơn Ấn cũng chưa từng xuất hiện cảm giác này.
Đẩy cửa tĩnh thất ra.