*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lâm Tiêu đi ra khỏi phòng thì thấy các nho gia, đại nho dừng ánh mắt tò mò nhìn hắn.
“Trâu bò! Tiểu tử, ngươi là người ghê gớm nhất mà ta từng thấy, vô địch!”
“Ngươi lợi hại thật, tiểu tử, rốt cuộc ngươi nói gì với trưởng công chúa? Tại sao trưởng công chúa lại đỡ nhiều như vậy.”
“Cám ơn tiểu tử ngươi, đã lâu rồi bọn ta không nhìn thấy nụ cười của trưởng công chúa điện hạ.”
Đối với những lời khen ngợi này Lâm Tiêu cũng không nói gì, vì hắn cũng không biết trả lời bọn họ thế nào, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy bản thân có gì lợi hại. Hắn và tiểu nha đầu đã cùng chung sống hơn trăm năm. Với tính cách của đối phương hắn đương nhiên hiểu rất rõ, nếu đã thế mà hắn còn không giải quyết được thì hắn đúng là bị ngu.
Còn chưa đợi Đằng lão dẫn hắn rời đi, hắn đã đưa ra câu hỏi: “Đằng lão, ta muốn đưa trưởng công chúa đi chơi ba ngày ở trong vương triều Đại Can, không biết ngài có đồng ý không?”
Đằng lão nghe thấy thế thì ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỷ. Yêu cầu này tới thật đúng lúc, ông ấy cũng đang nghĩ xem làm cách nào để tiểu gia hỏa này ở lại thêm vài ngày.
"Tiểu gia hoả Lâm Tiêu, chỉ cần ngươi có thời gian, yêu cầu này không thành vấn đề."Đằng lão nhanh chóng đồng ý, sợ rằng sau vài giây do dự, đối phương sẽ hối hận.
Chuyện này cần phải mau chóng bẩm báo với bệ hạ, để bệ hạ phái một số cường giả võ đạo đắc lực đi theo hai người bọn họ.
Xét về nhiệm vụ bảo vệ, người của võ đạo giỏi hơn người của nho đạo rất nhiều.
"Đằng gia gia, ý của ta là, ta muốn một mình cùng trưởng công chúa điện hạ ở lại hai ngày, thử tìm điểm đột phá giải quyết vấn đề mất khống chế sát sinh."
"Sát sinh chi ý của trưởng công chúa không thể dùng cách ngăn cản hoặc cưỡng ép trấn áp, như vậy chỉ phản tác dụng."
"Cách tốt nhất là giống như giải quyết lũ lụt, có thể chảy nhưng không thể chặn."
"Mặc dù hiện tại ta đã tạm thời giải trừ khí tức sát sinh của trưởng công chúa điện hạ, nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời, không phải cách giải quyết tận gốc."
"Dựa theo cách xử lý của các người, chỉ sợ rằng không bao lâu nữa khí tức sát sinh của cô ấy lại tràn ra dẫn đến một cảnh tượng hoàn toàn mất khống chế."
Những lời này của Lâm Tiêu không phải là bắn tiếng đe doạ. Mà ở trong tịnh thất, mà sau khi quan sát kĩ lượng và giao tiếp qua lại thì đây là câu trả lời hắn tìm ra từ trên người tiểu ni tử Anh Túc.
Chẳng trách khi lần đầu tiên gặp Anh Túc ở Đại Can, vẻ ngoài của đối phương đang ở bờ vực mất kiểm soát. Nếu không phải lúc đó hắn có thể thông qua tiếp xúc hấp thụ sát khí chi ý trong cơ thể đối phương thì e rằng bí cảnh ấy đã không còn tồn tại nữa.
Nói nhiều như vậy, nghĩ Đằng lão sẽ vui vẻ đồng ý, hoặc là để hắn giải thích lại nhưng thái độ của Đằng lão khiến Lâm Tiêu choáng váng.
“Xin lỗi tiểu gia hỏa Lâm Tiêu, ta không thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi.” Đằng lão lập tức từ chối.
"Hả?! Đằng gia gia, đây là ông có ý gì? Có thể giải thích một chút không?" Lâm Tiêu khó hiểu hỏi.