Chương
Kiều trưởng lão khóc không ra nước mắt.
Lại thất bại rồi.
Nguyên liệu của Phương đan thất phẩm, đó đều là thiên tài địa bảo vô cùng quý giá, giá trị liên thành, giá trị cực lớn, không dễ gì tìm được.
“Lão Kiều, lần này thành rồi.” Lâm Tiêu nở nụ cười.
“Haizzz, cái đống nguyên liệu này sau này bảo ta phải làm……hả?? Ngươi nói cái gì? Thành rồi? Thành cái gì??” Kiều trưởng lão nói được một nửa mới đột nhiên phản ứng lại.
Ông chỉ cảm giác như da đầu nổ tung, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
“Huyền Minh Phá Cảnh Đan, chắc là thành công rồi, chí ít là thành công được một viên.” Lâm Tiêu hân hoan nói.
Tuy rằng lò luyện đan vẫn chưa hề mở ra, nhưng nửa tháng nay hắn đã luyện hàng trăm hàng ngàn lần, điểm này vẫn là cảm nhận được.
Kiều trưởng lão đứng đực ra tại chỗ.
Cảm giác chênh lệch như từ Ma Vực tới Tiên Giới này, quá kích thích.
Mà Mục lão và Cảnh lão đứng bên cạnh, sau khi nghe tới tên của đan dược, trên mặt lộ ra vẻ chấn kinh không kém gì Kiều lão quỷ.
Đan dược thất phẩm, Huyền Minh Phá Cảnh Đan?
Không phải chứ, không phải chứ!!
Lâm tiểu tử này vừa rồi luyện chính là đan dược này sao?
Mà lại còn nói là luyện thành rồi?
Lâm Tiêu không nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ba ông lão, mà hắn cẩn thận từng chút một, đi mở lò luyện đan ra.
Trong lòng cũng vô cùng mong đợi.
Bởi vì đã thất bại hai lần, nếu lần thứ ba vẫn làm theo các bước trong tư liệu, thì chắc hẳn vẫn sẽ thất bại.
Cho nên vào lần luyện chế thứ ba, hắn liền dựa vào cảm giác của chính mình, nhặt bừa cho thêm vào một đống dược liệu có dược lí tương đồng, chuẩn bị tinh thần nếu không thành công thì sẽ lấy mạng ra mà đền.
Không ngờ rằng thần may mắn vẫn đứng về phía hắn.
Cuối cùng cũng thành đan rồi.
Nhưng phẩm cấp thế nào, hiệu quả ra sao, hắn cũng không chắc lắm.
Vẫn là do tu vi chưa đủ.
Mở lò đan.
Một luồng ánh sáng màu tím nhạt tỏa ra.
Sau đó, một mùi hương nồng đậm của đan dược hấp dẫn, lan tỏa ra cả căn phòng.
Ba ông lão vội vàng ngó qua.
Bọn họ loáng thoáng thấy được hai viên đan dược sáng lóng lánh, nằm giữa lò đan.
“Hai viên!”
“Thật sự thành rồi, lại còn thành những hai viên.”