"Muốn ăn bánh bao nướng à, chờ một chút, ta sẽ làm ảo thuật cho ngươi xem." Lâm Tiêu ngăn Anh Túc lại, giải thích nói.
Ngay lúc cô bé Anh Túc nghe thấy ba chữ bánh bao nướng, lập tức đứng im tại chỗ.
Lời nói của cái người trước mặt này, cô bé vẫn rất tin tưởng.
So với kẹo thủ công thì bánh bao nướng có sức hút không chỉ lớn hơn mười lần đâu.
Nếu như có bánh bao nướng để ăn, cô bé nhất định có thể ăn mười cái, à không, là mười lăm cái!
“Nhưng, nhưng chúng ta không có tiền mà!” Cô bé Anh Túc thắc mắc hỏi.
“Không có tiền, có thể kiếm! Thôi đi, có nói thì một cô bé như muội cũng chẳng hiểu được.
Lâm Tiêu không nói gì thêm, trực tiếp bắt tay vào hành động.
Đầu tiên, hắn bẻ mấy cành cây sạch sẽ ở cái cây bên cạnh xuống, bẻ xuống một miếng kẹo nhỏ cỡ ngón tay cái.
“Cô bé, nhìn cho kỹ nhé!”
Nói xong, bàn tay đang cầm kẹo thủ công của Lâm Tiêu bắt đầu từ từ nhào nặn, một tia sáng mờ nhạt ẩn hiện giữa các ngón tay của hắn.
Cô bé Anh Túc hoàn toàn không biết Lâm Tiêu đang làm gì.
Ma thuật? Trò chơi?
Đó là thứ gì vậy?
Ngay khi mặt cô bé ngơ ngác đầy dấu hỏi chấm, còn định cướp lấy một miếng kẹo thủ công thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.
Bàn tay kia của Lâm Tiêu tự nhiên lại bốc khói, mà lại còn là những làn khói mỏng manh, mềm mại như tấm vải tuyn trắng.
Sau đó chỉ thấy Lâm Tiêu lấy ra một cành cây, đem những sợi tơ mềm mại trắng như tuyết kia quấn từng tầng, từng tầng lên cành cây, tạo thành một quả cầu tuyết nho nhỏ.
Quả cầu tuyết càng quấn càng to, trong không khí cũng dần dần tỏa ra một mùi hương ngọt ngào, thấm vào lòng người.
Cũng thu hút không ít người xung quanh. Đặc biệt là các bạn nhỏ, tụi nhỏ không nhịn được mà chẹp chẹp miệng, giống như đang ăn cái hương vị đó vậy.
“Xong rồi, nếm thử đi, ăn như này chắc là sẽ ngon hơn là trực tiếp ăn kẹo thủ công nhiều.” Lâm Tiêu khẽ cười, đem thành phẩm trong tay mình đưa cho cô bé Anh Túc còn đang ngơ ngác.
“Lâm Tiêu, đây, đây là cái gì vậy? Thần kỳ quá! Chút xíu kẹo như vậy mà có thể biến thành nhiều ơi là nhiều như này!!” Cô bé Anh Túc tròn mắt kinh ngạc hỏi.
“Cái này gọi là kẹo bông gòn, muội là người đầu tiên trên thế giới này được ăn nó đó nha.” Lâm Tiêu nói.
Cô bé Anh Túc nhận lấy cây kẹo bông gòn, nó mềm mại, mịn màng, giống như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay đi vậy.
“Kẹo bông gòn? Ta rất thích cái tên này.” Nói xong câu này, cô bé Anh Túc không nhịn được mà há miệng cắn một miếng.
Giống y như cô bé nghĩ, cái kẹo bông gòn này chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi là lập tức lõm vào một miếng rồi.
cô bé Anh Túc liếm môi, đó là một vị ngọt ngào tan trên đầu lưỡi mà cô bé chưa bao giờ được nếm, nó kích thích vị giác của cô bé.
Sau đó, miếng thứ hai, miếng thứ ba,.... cô bé Anh Túc hoàn toàn không thể dừng lại được.
Một cây kẹo bông gòn siêu to, trong nháy mắt đã bị ăn gần hết.