Chương
Một đạo ma ấn màu vàng lao ra khỏi cơ thể, ngăn chặn sự xâm nhập của kiếm khí.
Phù! Lúc này Lâm Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Không hổ là công pháp thiên giai chi thượng, Trấn Ma Ấn vừa ra, tuyệt đối không có kiếm khí nào có thể đột phá.
Phải biết rằng, uy lực của những kiếm khí này đều ở cấp độ Luân Hải cảnh.
Nếu là một tu sĩ Tụ Linh cảnh bình thường, ngay cả một người ở Tụ Linh cảnh viên mãn cũng không thể chặn được một hai đạo kiếm khí.
Một khi bị đánh trúng, chắc chắn là sẽ chết.
Lúc này, giọng nói của Cảnh lão lại vang lên.
“Tiểu tử, ngăn cản không bằng phân tán, phân tán không bằng thu hút, thu hút không bằng biến thành kiếm khí của bản thân.”
“Lúc này, nếu ngươi không nhanh chóng vận chuyển ‘Thiên Khôi Kiếm Điển’ luyện hóa kiếm khí, ngươi cho rằng Trấn Ma Ấn của mình có thể duy trì được bao lâu? Một khi không thể duy trì Trấn Ma Ấn- ngươi cho rằng chuyện gì sẽ xảy ra?”
Lâm Tiêu nghe thấy lời nhắc nhở của Cảnh lão như đang mơ mà bừng tỉnh.
Đúng vậy! Bây giờ không mau tu luyện thì còn đợi đến bao giờ.
Hắn rõ ràng cảm giác được, mặc dù Cửu U Trấn Ma Ấn tạm thời ngăn chặn được toàn bộ kiếm khí, nhưng lại đang ở tốc độ tiêu lao linh lực trong cơ thể cực nhanh.
Một khi linh lực cạn kiệt, hắn sẽ gặp rắc rối lớn. Nghĩ đến đây, Lâm Tiêu lập tức bắt đầu vận chuyển “Thiên Khôi Kiếm Điển”.
Đột nhiên, kiếm khí đang chạy hỗn loạn trong cơ thể hắn như được triệu tập, bắt đầu bơi theo mệnh lệnh.
Thiên Khôi Kiếm Điển lấy kiếm khí làm gốc, ngưng tụ thành kiếm tâm, kiếm cốt, kiếm kinh, kiếm mạch.
Nỗi đau gọt xương, rút tim, đứt kinh, tuyệt mạch ngưng thành kiếm thân mới trở thành kiếm ý.
Dựa vào kiếm ý tập hợp kiếm thế, dựa vào kiếm thế ngưng thành kiếm hải, dựa vào kiếm hải hợp thành kiếm đan, trở thành toàn đan, cụ thể là kiếm đan.
Từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ giọt trên trán của Lâm Tiêu.
Chết tiệt, là ai đã phát minh ra công pháp này vậy.
Không có chút thoải mái nào.
Khổ trước sướng sau. Khổ trước sướng sau. Khổ trước sướng sau.
Lâm Tiêu nhẩm ba lần trong lòng, chịu đựng cơn đau và tiếp tục tu luyện.
Ở nơi cách Lâm Tiêu một trăm mét, Cảnh lão đứng trên bầu trời và đặt tất cả linh thức lên Lâm Tiêu.
Chỉ cần cảm giác được Lâm Tiêu có gì đó khác thường, ông ta sẽ sẵn sàng ra tay.
Sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu nghiến răng và kiên trì tu luyện, Cảnh lão âm thầm gật đầu.
Tiểu tử này có thiên phú, ngộ tính bất phàm, tâm tính cũng vậy.
Chỉ trong hoàn cảnh nguy hiểm mới có thể kích thích tiềm năng lớn nhất của một người. Chỉ là không biết tiểu tử này có thể kiên trì ở đây bao lâu.
Càng kiên trì được lâu thì thu hoạch sẽ càng lớn.
Cảnh lão tập trung nhìn Lâm Tiêu tu luyện, tràn đầy chờ mong. Trên thực tế, ông ta cũng đang đánh cược một ăn cả ngã về không.
Nếu tu luyện bình thường thì không thể có đột phá lớn trong vòng mười ngày.
Cũng may tiểu tử này đã tu luyện “Cửu U Trấn Ma Ấn” đến tầng thứ ba, thể lực cũng được rèn luyện một cách triệt để. Nếu không, hắn không thể ngăn chặn được kiếm khí ở đây càng không thể nói đến chuyện mượn kiếm khí để tu luyện.
Chính là như vậy.
Lâm Tiêu bắt đầu quá trình tu luyện trưởng thành giống như địa ngục của mình.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một ngày.
Hai ngày.
Ba ngày.
Cảnh lão trốn ở nơi cách Lâm Tiêu trăm mét và luôn bảo vệ hắn.
Ông ta vốn tưởng rằng tiểu tử có thể kiên trì được ba ngày là cực hạn rồi. Sau đó, nghỉ ngơi hai ngày rồi lại tiếp tục nhưng điều ông ta không ngờ tới là Lâm Tiêu không hề có ý định dừng lại.
Dù sắp gục ngã nhưng tiểu tử này vẫn cố gắng đứng lên. Quan trọng nhất là sự hiểu biết của Lâm Tiêu về “Thiên Khôi Kiếm Điển” vượt xa sức tưởng tượng của ông ta.
Bốn ngày…
Năm ngày…
Sáu ngày…
Bảy ngày…
Trọn vẹn tám ngày trôi qua, cuối cùng Lâm Tiêu đã dừng lại.
Không phải là hắn không tiếp tục nữa mà là… kiếm khí ở đây đã được hấp thụ sạch sẽ rồi.