Mấy ngày sau đó, nội bộ Minh Dương đúng là chưa bao giờ hỗn loạn như thế, nhà tài phiệt lớn nhất đồng loạt rút vốn không rõ lý do, dự án tưởng như đi vào giai đoạn bắt đầu lại chợt kết thúc thảm hại, không đủ vốn để xoay vòng, tài chính vốn eo hẹp vì đầu tư cho dự án mới nay lại càng cạn kiệt hơn. Các ngân hàng lớn nhỏ đồng loạt ép nợ, ngoài ra, còn đứng trước nguy cơ đền bù hợp đồng cho đối tác nước ngoài kia, số tiền đó, bọn họ biết lấy đâu ra?
Các cổ đông của Minh Dương trước kia nhất quyết ôm khư khư lấy cổ phần thì nay lại gấp rút bán ra hết với giá cực kì rẻ mạt. Minh Dương đang đứng trước bờ vực phá sản chỉ sau một đêm.
Trong phòng giám đốc của tập đoàn thời trang Minh Dương, chỉ mới qua mấy ngày mà Hoàng Dương dường như già đi mấy tuổi, nét mệt mỏi hằn sâu trên khuôn mặt ông ta.
Có tiếng gõ cửa, thư ký bước vào.
- “ Thưa giám đốc, có người muốn gặp ông.”
- “ Nếu như là mấy vị giám đốc ngân hàng thì cô từ chối giúp tôi, tôi không muốn gặp.”
- “ Dạ, không phải ạ, họ nói có chuyện muốn thương lượng với ông.”
Họ?
- “ Vậy thì mời họ vào.”
Thư kí lùi ra ngoài, một lát sau, có người bước vào, cô gái và chàng trai. Trong người đó, có một cô gái ông ta khá quen mặt, cái tên đó, đôi mắt đó làm ông ta nghĩ về một người nhưng lại không dám khẳng định.
Bọn họ tại sao lại muốn gặp ông ta?
- “ Mời ngồi, người muốn gặp tôi? Có chuyện gì không?”
Thiên Nhi tựa người vào ghế sofa, nhàn nhã lên tiếng
- “ Hôm nay chúng tôi đến đây gặp ông xuất phát từ việc muốn giúp đỡ.”
- “ Giúp đỡ?”
- “ Chúng tôi có nghe qua về tình hình của Minh Dương nên có một đề nghị dành cho ông, không biết ông có hứng thú muốn nghe hay không?”
- “ Tất nhiên là có, cô nói đi.”
Thiên Nhi đẩy đến trước mặt ông ta một bản hợp đồng
- “ Ông xem đi.”
- “ Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần? Cô có ý gì?”
- “ Ý gì chắc ông hiểu rõ. Ông chuyển nhượng toàn bộ cổ phần Minh Dương trong tay ông cho tôi, và tôi sẽ giúp Minh Dương vượt qua giai đoạn khó khăn này.”
- “ Tôi không...”
- “ Tôi khuyên ông nên suy nghĩ thật kĩ rồi hãy trả lời. Chắc ông hiểu rõ tình hình Minh Dương bây giờ.”
- “ Nhưng ...”
- “ Không ngại nói cho ông biết luôn, trong tay tôi hiện đang giữ % cổ phần của Minh Dương, nhiều hơn ông %, điều đó có nghĩa, nếu như tôi muốn, chức chủ tịch của Minh Dương sẽ rất dễ dàng vào tay tôi.”
- “ Vậy tại sao...?” - Khuôn mặt ông ta thoáng chốc trắng bệch.
- “ Lý do vô cùng đơn giản vì tôi không muốn ông có một chút liên hệ nào với Minh Dương nữa.”
- “ Cô... tại sao?”
- “ Lý do gì ông không cần biết. Ông chỉ có hai lựa chọn, một là không kí và Minh Dương phá sản, hai là kí vào bản hợp đồng đó và Minh Dương được cứu, ông chọn đi.”
Đôi mắt ông ta ánh lên nét suy tư như đang suy tính điều gì đó.
- “ Tại sao tôi có thể tin rằng chỉ dựa vào mấy người mà có thể giúp Minh Dương vượt qua khó khăn được? Mấy người rốt cuộc là ai?”
- “ Thất lễ quá, chúng tôi lại quên giới thiệu.” - Khóe môi Thiên Nhi ánh lên nét mỉa mai. Ngay sau đó, tấm danh thiếp được đẩy đến trước mặt ông ta. Liếc nhìn qua đó, ông ta chợt trợn tròn hai mắt như nhìn thấy điều gì khủng khiếp lắm.
- “ Tôi là Hoàng Thiên Nhi, chủ tịch tập đoàn thời trang Hoàng Thiên. Chắc ông cũng từng nghe qua cái tên này rồi chứ!”
- “ Tôi là Hoàng Thiên Lâm, tổng giám đốc tập đoàn thời trang Hoàng Thiên.”
- “ Tôi là Hoàng Thiên Vy, phó tổng giám đốc tập đoàn thời trang Hoàng Thiên.”
- “ Các người... các người...”
Có thể nhận thấy ông ta đã bị dọa đến không nói nên lời. Hoàng Thiên - cái tên ám ảnh trong làng thời trang, không chỉ bởi phong cách, chất lượng, mẫu mã, mà còn bởi sự lớn mạnh không ngừng của nó. Từng nghe qua, người đứng đầu Hoàng Thiên vốn còn rất trẻ tuổi, nhưng thật không ngờ. Nhưng đó không phải là điều ông ta sợ nhất mà bởi cái tên Hoàng Thiên, nó như một nỗi ám ảnh sâu sắc trong lòng ông ta. Có khi nào, cô gái này...
- “ Sao? Ông đã biết chúng tôi có khả năng giúp Minh Dương vượt qua khó khăn hay không rồi chứ? Quyết định của ông là gì?”
Thu lại tâm trạng hoang mang cùng sợ hãi, ông ta lên tiếng.
- “ Có thể... cho tôi thời gian suy nghĩ được không?”
- “ Xin lỗi, nhưng phải nói với ông rằng, cái tôi thiếu nhất chính là thời gian, thời gian của tôi không thể phí phạm dành cho ông, ông hãy nhanh chóng đưa ra quyết định của mình đi. Còn rất nhiều công việc đang chờ tôi.”
- “ Tôi...”
phút trôi qua, ông ta vẫn không có phản ứng gì, Thiên Nhi dường như đã mất hết sự kiên nhẫn.
- “ Có lẽ tôi đã biết được câu trả lời của ông, chúc ông may mắn.”
người đồng loạt đứng dậy, toan rời đi.
- “ Khoan đã, tôi... tôi... tôi kí.”
Hoàng Dương đã phải đấu tranh tâm lý rất dữ dội để đưa ra quyết định này. Minh Dương cũng được xem là tâm huyết cả đời của ông ta, đùng một cái, dâng lên tay người khác, ông ta không cam lòng, nhưng lại không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của mình sụp đổ được.
Thiên Nhi cầm lấy bản hợp đồng đã có chữ ký của ông ta, khóe môi khẽ nhếch lên.
- “ Ông yên tâm, ít ra tôi cũng không phải loại người tuyệt tình, ông vẫn sẽ được giữ chức giám đốc, nhưng là phải xem thái độ làm việc của ông như thế nào.”
Nói rồi quay lưng bước ra phía cửa
- “ Cô... thật ra cô có phải là...”
Thiên Nhi quay lại nhìn ông ta, rồi đưa cho ông ta một tấm thiệp nhỏ.
- “ Tôi biết ông đang thắc mắc cái gì. Tôi cũng có nhiều chuyện rất tò mò muốn biết. Nếu như ông rảnh thì chủ nhật tuần này, hãy đến địa chỉ này, khi đó hy vọng rằng ông sẽ giải đáp được thắc mắc của mình.”
người đó đi rồi, phòng làm việc chỉ còn lại một mình Hoàng Dương. Ông ta nhìn vào tấm thiệp, rồi như chợt nhớ đến cái gì đó, miệng khẽ lẩm bẩm
- “ Tâm Lan...”
Sau ngày hôm đó, tình thế Minh Dương dường như xoay °. Từ tình hình đứng trên bờ vực phá sản bỗng chốc hồi sinh như chưa từng có chuyện gì. Các nhà đầu tư liên tiếp đổ vốn vào, tình trạng nợ ở các ngân hàng được giải quyết, dự án mới đã bắt đầu bước vào giai đoạn khởi công xây dựng. Hối hận nhất có lẽ là các cổ đông đã gấp rút bán ra cổ phần với giá cực kì rẻ, nhưng hối hận cũng chỉ là hối hận, bọn họ cũng không có cách nào quay ngược thời gian.
Mấy ngày tiếp theo, làng thời trang đã rối lại càng rối hơn. Các tập đoàn thời trang lớn nhỏ cạnh tranh ảnh hưởng ngày càng gay gắt. Ngoài ra còn xuất hiện rất nhiều scandal xấu liên quan đến nội bộ các tập đoàn thời trang lớn, dường như để hạ uy tín của họ. Truyền thông vào cuộc đã làm cho những tin tức đó lan đi với tốc độ chóng mặt. Vẫn biết thương trường là chiến trường tàn khốc nhưng chỉ những người bước vào đó mới nhìn được những thủ đoạn bỉ ổi của con người. Những tin đồn ngoài kia, chưa hẳn là sự thật. Nhưng một khi tin đồn lan truyền rộng rãi, con người vốn thường mang tâm lý đám đông, ít nhiều thì lòng tin cũng sẽ bị lung lay nên mặc dù khi đã chứng minh được tin đồn là sai thì có lẽ lòng tin của người tiêu dùng cũng không còn như xưa nữa. Đó cũng là những thực tế của cuộc sống tranh đấu nơi thương trường.
Tuy rằng Hoàng Thiên không phải dính vào những rắc rối như vậy, nhưng việc thiết yếu trong giai đoạn này chính là tung ra sản phẩm mới thì không thể không làm.
Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn thời trang Hoàng Thiên
Ngoài gương mặt không thể thiếu, còn có một vị quân sư, vừa về nước ngày hôm qua, sáng sớm đã bị lôi dậy từ chăn ấm nệm êm, kéo đến công ty uống trà đàm đạo.
- “ Mấy đứa lôi cô đến đây để ngồi vậy hả?”
- “ Trà kìa cô, cô cứ uống thoải mái đi, có ai ngược đãi cô đâu.” - Thiên Lâm nói.
Cô Marina liếc mắt qua nhìn Thiên Lâm một cái rồi quay qua Thiên Nhi như không thèm quan tâm đến mấy lời nói vô vị đó.
- “ Cô tưởng rằng bộ sưu tập mới sẽ được ra mắt ở tuần lễ thời trang London chứ? Kế hoạch ra mắt sản phẩm mới là sao?”
- “ Vâng, bộ sưu tập hoàn chỉnh của chúng ta sẽ chính thức ra mắt ở tuần lễ thời trang, kế hoạch ra mắt lần này chỉ nhằm mục đích khơi gợi hứng thú cho người tiêu dùng thôi ạ.”
- “ Cũng đúng, có một vấn đề làm cô đau đầu mấy ngày nay.”
- “ Sao ạ? Có vấn đề gì sao cô?”
- “ Vấn đề về nhà thiết kế đấy. Ở tuần lễ thời trang, ngoài người mẫu, trang phục còn cần nhà thiết kế của bộ sưu tập đó. Chẳng lẽ chúng ta lại nói rằng đó là mẫu thiết kế của một nhà thiết kế rất nổi tiếng đã qua đời năm trước.”
- “ Tất nhiên chúng ta sẽ làm thế!”
- “ Sao?”
- “ Con tôn trọng thành quả của mẹ.”
Cô Marina trầm mặc một vài giây rồi gật đầu cười
- “ Ừ, Tâm Lan nhất định sẽ rất vui. Vậy kế hoạch ra mắt sản phẩm mới tiến hành như thế nào rồi?”
- “ Đã hoàn thành rồi ạ, chỉ còn chờ buổi họp báo chiều nay nữa thôi.”
- “ Lần này con có muốn ra mặt luôn không?”
- “ Không ạ, con không thích xuất hiện trên sóng truyền thông. Lần này cô sẽ là người đại diện.”
- “ Cô? Tại sao lại là cô?”
- “ Cô cũng biết là từ trước đến nay, tụi con không thích xuất hiện trước truyền thông, cùng lắm thì chỉ có anh Lâm ra mặt vài lần. Nên cũng không có nhiều người biết về người đứng đầu Hoàng Thiên, mà cô, với tư cách là nhà thiết kế cao cấp của tập đoàn thời trang Hoàng Thiên, cô đại diện là tốt nhất.”
- “ Cô cũng không thích xuất hiện trước sóng truyền thông mà.”
- “ Thôi nào, cô! Con chưa có cơ hội hiểu rõ về phong cách thiết kế của mẹ, trong ngành, có lẽ cô là người hiểu rõ mẹ con nhất, cô đi đi mà. À, với lại Vy Vy sẽ đi cùng cô.”
- “ Cái gì?” - Thiên Vy đang ở bên cạnh rất chăm chú lắng nghe, chăm chú đến mức gần như ngủ gật bỗng nghe đến tên mình, giật mình tỉnh luôn.
- “ Sao lại bắt tớ đi? Tớ đi làm gì?”
- “ Cậu làm người mẫu!”
- “ Người mẫu... cậu... cậu... người mẫu công ty mình đâu hết mà lại bắt tớ đi chứ? Với lại cậu nhìn xem tớ vừa béo này, xấu này, lùn này...”
- “ Ngưng!” - Thiên Nhi khổ sở xoa xoa lỗ tai, mỗi lần mà bắt cậu ấy làm gì không muốn làm là lại không tiếc lời mà bôi xấu bản thân mình.
- “ Cậu béo ở đâu hả? Xấu ở đâu hả? Lùn ở đâu hả? Cậu...”
- “ Khoan, tớ tìm bằng chứng.”
- “ Bằng chứng?” - Thiên Nhi nhìn cô bằng ánh mắt nghi hoặc, cái này còn có bằng chứng?
Thiên Vy rất nhanh lấy điện thoại ra, múa máy trên màn hình, một tin nhắn nhanh chóng được gửi đến “bệnh nhân trốn trại” nội dung cực kì ngắn gọn “Ê, tên điên kia, anh nói xem tôi có thích hợp theo nghiệp người mẫu không?”
Ở bên kia, bạn 'bệnh nhân trốn trại' đang mải nghiên cứu con cún cưng mới bắt cóc về từ nhà ai đó. Chó gì mà lông trắng trắng đen đen y như một con ngựa vằn, đôi mắt to tròn xoe chớp chớp mà cái mặt thì cơng cơng nhìn chỉ muốn đạp cho một cái, không biết nó đáng yêu ở điểm nào?
Có một tin nhắn đến từ “Em yêu”, hào hứng mở ra xem, chẳng có câu yêu thương, hỏi han nào, nhưng mà cái từ người mẫu? Con nhóc này lại lên cơn gì thế không biết? Tự dưng lại đi hỏi cái vấn đề chả liên quan, chẳng lẽ cô ta tính đi làm người mẫu. Nghĩ đến đây, anh bất chợt như thấy một đàn quạ bay đầy đầu. Nghĩ cái quái gì thế không biết? Tất nhiên là anh không do dự trả lời ngay.
“ Em tính đầu độc mắt người nhìn hả? Em nhìn lại em xem, béo như con heo ấy, còn lùn nữa, người mẫu người ta cao mét mét , em cao được bao nhiêu, được mét rưỡi chưa mà muốn làm người mẫu? Tóm lại em nên từ bỏ ý định đó đi.”
Thiên Vy ở bên kia, đọc xong tin nhắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, anh được lắm, dám chê tôi không ra thể thống gì. Nhưng mà trong trường hợp này, hình như nó cũng có lợi.
Thu lại bộ mặt tức giận, cô tươi cười trưng ra chứng cứ cho Thiên Nhi xem.
- “ Đấy, cậu thấy chưa, tớ không đủ tiêu chuẩn đâu.”
- “ Hừ! Hai người có quan hệ như thế nào ai chẳng biết, anh ta muốn cậu đi mới lạ.”
Ngay sau đó, Thiên Nhi không do dự lấy điện thoại, bạn 'bệnh nhân trốn trại' nào đó lại nhận được một cuộc gọi
- “ Anh Duy à, em Thiên Thiên đây!”
- “ Anh biết, nhưng có chuyện gì thế?”
- “ Em có một vấn đề muốn hỏi anh, hy vọng anh thành thật trả lời.”
- “ À, ừ, em hỏi đi!” - Thiên Duy bên kia bất giác đổ mồ hôi lạnh, anh có làm gì sai đâu nhỉ, sao nghe có vẻ nghiêm túc thế?
- “ Anh thấy Vy Vy nhà em như thế nào?”
- “ Hả?” - Tự nhiên gọi điện hỏi anh cái này là sao?
- “ À à Vy Vy rất tốt...”
- “ Em không hỏi tính cách hay tốt xấu, em hỏi anh một câu thôi, nó có đẹp không?”
- “ A, tất nhiên là rất đẹp, rất rất đẹp là đằng khác ấy chứ.”
- “ Dáng người thì thế nào? Anh thấy nó có béo hay lùn gì không?”
- “ Hả?”
- “ Trả lời em!”
- “ A, tất nhiên là không, dáng chuẩn hơn người mẫu nữa ấy chứ béo với lùn gì ở đây. Nhưng sao em lại hỏi thế?”
- “ Không sao, em rảnh rỗi nên hỏi chơi ấy mà, cảm ơn anh.”
Nói rồi không cho anh có cơ hội hỏi thêm câu nào, cúp máy ngay. Thiên Duy âm thầm cảm thấy kì quái, hết Thiên Vy rồi đến Thiên Nhi, hôm nay bọn họ có bị đập đầu vào đâu không nhỉ? Thiên Nhi cũng có lúc rảnh rỗi, quái!
Cuộc gọi đó, Thiên Nhi mở loa nên ai cũng nghe rõ. Cô quay sang Thiên Vy cười cười
- “ Sao nào? Bằng chứng này xác thực hơn chút nào chưa?”
Thiên Vy có cảm giác muốn bóp chết tên điên nào đó ngay lập tức. Cô âm thầm nghiến răng, Hàn Thiên Duy, anh nói xấu về tôi một chút thì chết à?
- “ Đi đi, không phải cậu rất muốn mặc thử mấy mẫu đó sao?”
- “ Nhưng... nhưng... nhưng... không, tớ không muốn xuất hiện trên sóng truyền thông đâu, lỡ như nổi tiếng kéo theo một đống fan cuồng thì chết.” - Thiên Vy bày ra bộ mặt cực kì nhăn nhó.
- “ Xuống, em leo xuống ngay cho anh, trèo cao quá rồi đấy! Em đi đi, không nổi tiếng được đâu.”
- “ Không, không đi, trừ khi...”
- “ Trừ khi gì?”
- “ Trừ khi có cậu đi cùng.”
- “ Không được!”
- “ Sao không? Này nhé, người mẫu thì ít nhất cũng phải có đến người đúng không?”
- “ Vậy thì thêm người mẫu của công ty đi cùng cậu.”
- “ Không được, người mẫu thì phải tương xứng với nhau chứ, mấy người mẫu của công ty hầu như là người nước ngoài, vòng nhìn chung đều không tương xứng, chỉ có cậu là tương xứng với tớ nhất. Với lại mấy mẫu thời trang này hợp với phong cách ngây thơ một chút, nhìn bọn họ có điểm nào là ngây thơ đâu chứ?”
- “ Vậy cậu nhìn xem tớ có chút nào là ngây thơ không hả?”
- “ Có! Có thừa luôn ấy chứ!”
- “ Điểm nào?”
- “ Chỉ cần trang điểm nhẹ một chút, à, đôi mắt bớt dữ dằn đi một chút là dư sức ngây thơ rồi.”
- “ Không bớt dữ dằn đi được thì sao?”
- “ Thì vẫn ngây thơ mà, chỉ cần cậu đừng nhìn người khác bằng ánh mắt như muốn giết người đến nơi là sẽ cực kì ngây thơ, đó, ánh mắt đó, đừng nhìn tớ như vậy!”
- “ Hừ! Không được!”
- “ Vậy có đánh chết tớ cũng không đi.”
- “ Cậu...”
- “ Thiên Thiên à, cô thấy nó nói cũng đúng mà, mẹ con nhất định rất muốn con mặc thử quần áo do mẹ con thiết kế.”
Thiên Nhi trưng ra bộ mặt suy tư, người còn lại nín thở theo dõi từng cử động của cô. Xuất hiện trước sóng truyền thông... với tư cách là một người mẫu? Nên hay không nên? Có vẻ như là không nên nhưng mà... Aizzzz xem như vì Hoàng Thiên hy sinh một lần vậy.
- “ Thôi được rồi, tớ đi.”
người còn lại bất giác thở phào nhẹ nhõm. Một lúc sau, họ nghe Thiên Nhi lẩm bẩm:
- “ Aizzz, chủ tịch tập đoàn thời trang Hoàng Thiên theo nghiệp người mẫu, chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt lắm đây.”
- “ Ha ha, cậu cũng biết điều đó nữa hả? Vậy sao lại ép tớ đi.”
- “ Khoan đã, hai đứa, có cần thêm một vài người mẫu nữa không? Hai người có vẻ hơi ít.”
- “ Ít thật nhưng mà anh à, người mẫu của công ty mình không có ai tương xứng với tụi em cả, bây giờ mà tuyển người mẫu thì cũng không khả thi cho lắm. Khí chất cao quý trời sinh đâu phải ai cũng có.” - Thiên Vy nói.
- “ Nhưng mà...”
- “ Không sao? Có một người có thể giúp chúng ta.”
- “ Ai?”
Thiên Nhi không trả lời mà trực tiếp rút điện thoại, bấm một dãy số. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh
- “ Minh Châu hả? Tôi...”
- “ Cái gì?” - Hai bạn trẻ nào đó đồng thanh hét toáng lên. Cái quái gì thế này? Bọn họ có đang nghe nhầm không?
Cô Marina bên cạnh vẫn chưa hiểu chuyện gì bởi cô ấy không biết Minh Châu là ai, nhưng khi nghe xong câu trả lời, cô ấy cũng ngạc nhiên không kém.
Cuộc gọi kết thúc, Thiên Vy nhanh chóng chạy đến bên Thiên Nhi, đưa tay sờ trán, mặt, tay...
- “ Cậu làm gì đấy?”
- “ Không nóng, cũng không ấm. Thiên Thiên, sáng nay cậu có đập đầu vào đâu không?”
Thiên Nhi trừng mắt nhìn Thiên Vy một cái
- “ Cậu thấy tớ có ngốc giống cậu không?”
- “ Nhưng Minh Châu... chẳng phải Minh Châu là tình địch của cậu sao?”
- “ Tớ coi cô ấy là tình địch bao giờ?”
- “ ... Không phải cậu ghét Minh Châu lắm sao?”
- “ Đó là chuyện của mấy ngày trước. Giờ thì đi nào!”
Nói rồi lôi Thiên Vy đi trong bộ dạng vô cùng ba chấm của cô. Trước khi đi, còn không quên nói.
- “ Cô Marina, cô chuẩn bị tài liệu cho buổi họp báo chiều nay đi ạ, có gì cô cứ hỏi anh Lâm, vấn đề người mẫu để con lo.”
Cửa phòng chủ tịch đóng sập lại, à không cô gái bắt đầu bước chân vào nghiệp người mẫu =.='