Sau ngày hôm đó, Thiên Nhi rốt cuộc cũng biết thế nào là theo đuổi.
Đó chính xác là những chuỗi hành động vô cùng nhàm chán của một chàng trai siêu cấp phiền phức.
Từ những hành động lớn lao, vô cùng khoa trương như tặng hoa, tặng quà, cho đến những hành động nhỏ nhặt như đưa cho cô một hộp sữa vào mỗi sáng, hay liên tục lải nhải bên tai cô khi đến bữa trưa.
Nhìn từ góc độ khách quan, với một chàng trai phong độ ngời ngời như thế, quả thật, những hành động đó là vô cùng lãng mạn, là ước muốn của biết bao cô gái.
Nhưng đối với Thiên Nhi, chỉ có phiền phức và phiền phức.
Cho nên
Tặng hoa, cô đem cho Rain nghịch.
Tặng quà, cô trực tiếp tặng cho mấy bạn nữ ở lớp học thiết kế.
Đưa sữa cho cô, trực tiếp bay vào thùng rác, có trời mới biết Hoàng Thiên Nhi cực kì ghét sữa.
Khi anh ta liên tục lải nhải bên tai cô, chỉ cần Rain ra mặt, gầm gừ mấy cái, anh ta rất biết điều ngậm chặt miệng.
Tỏ tình, cô mặc kệ anh ta.
Vì thế, tuần nữa trôi qua.
Đồng chí Hoàng Huy, sau bao nhiêu cố gắng, thất bại vẫn hoàn thất bại.
Mấy ngày bị đeo bám đó, làm Thiên Nhi bất chợt nghĩ đến những kỉ niệm ngày xưa.
Hồi đó Thiên Phong theo đuổi cô thế nào nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại.
Hình như là... không có.
Đúng vậy, không có, ngày đó, chỉ cần một lời tỏ tình của anh, đã trực tiếp xác nhận mối quan hệ, không có bất kì một hành động phiền phức nào gọi là theo đuổi.
Gặp anh ở học viện Royal đúng lần, mà lần nào cũng chỉ là lạnh nhạt lướt qua nhau, bởi vì Lâm Thiên Phong của ngày đó rất thu hút, nhưng lại cực kì xa cách.
Sau đó, trên cánh đồng ở ngoại ô thành phố, anh nói thích cô, nói cô hãy tin vào tình yêu, chỉ cần có như thế, và họ yêu nhau.
Nghĩ lại mới thấy, chuyện tình của họ, đơn thuần đến đáng yêu.
Thiên Nhi xoa đầu Rain, mỉm cười.
Rain giương ánh mắt kì quái nhìn mẹ nó, tự nhiên lại đi cười với nó? Đúng là kì quái!
Hoàng Huy ở bàn dưới cũng âm thầm cảm thấy kì quái, nhưng chỉ giây sau, ánh mắt liền mang theo tia u ám. Cô ấy cười vì người được gọi là bạn trai đó?
Suốt tuần nay, anh đã làm đủ mọi cách, thử đủ mọi lời tỏ tình, nhưng cô gái bàn trên vẫn không có chút gì gọi là động lòng.
Hoa anh mua, cô đem cho con cún đáng ghét đó cắn nát, ok, anh không có ý kiến.
Quà anh tặng, cô trực tiếp ném cho người khác mà không thèm mở ra xem nó là gì, ok, cái này anh cũng miễn cưỡng không có ý kiến gì.
Sữa anh đưa, cô ném vào thùng rác, cái này anh chấp nhận.
Tốt bụng nhắc nhở cô ăn cơm, tất cả chỉ vì sức khỏe của cô, vậy mà cô nhẫn tâm đem con cún siêu cấp đáng ghét đó ra đe dọa anh, ok, cái này anh cũng cố gắng chấp nhận được.
Nhưng mà những lời tỏ tình mà anh bỏ bao nhiêu công sức ra để nghiên cứu lại bị từ chối một cách phũ phàng, lần như một. Cái này, anh nhất định không cách nào miễn cưỡng bản thân chấp nhận được.
Cụ thể, những lần tỏ tình đáng để ghi vào lịch sử của bạn Hoàng Huy như thế này.
Lần thứ nhất - lời tỏ tình đơn giản nhất.
- “ Thiên Thiên, tôi rất thích em, tôi nghiêm túc đấy.”
- “ Tôi không thích anh, rất nghiêm túc!”
- “ ... “
Lần thứ hai - lời tỏ tình của một bad boy.
- “ Trước kia, tôi đã từng được mệnh danh là công tử đào hoa, ngày thay bạn gái một lần, nhưng đó chỉ là chơi đùa nhất thời. Từ khi gặp em, tôi đã biết, em là người đầu tiên và cũng là người duy nhất làm cho trái tim của tôi thật sự rung động. Làm bạn gái tôi nhé!”
- “ Tôi đã có bạn trai, anh ấy là người đầu tiên và là người duy nhất làm tôi rung động.”
- “ Em không thể quên anh ta đi sao?”
- “ Tất nhiên là không.”
- “ ... “
Lần thứ - lời tỏ tình của một chàng trai si tình.
- “ Thiên Thiên, tôi biết em còn yêu anh ta rất nhiều, nhưng tôi thật sự rất thích em, mong em hãy cho tôi một cơ hội được ở bên em, yêu thương em, chăm sóc em, tôi sẽ không miễn cưỡng em phải quên anh ta đi, chỉ cần em cho tôi một chỗ đứng rất nhỏ trong trái tim em thôi cũng được, như vậy là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
- “ Xin lỗi, trái tim tôi chỉ đủ chỗ cho một người duy nhất, không thể giành ra chỗ trống cho anh.”
- “ Một chút thôi cũng được.”
- “ Bao nhiêu cũng không được.”
- “ ... “
Lần thứ - lời tỏ tình của một thiếu gia nhà giàu.
- “ Trở thành bạn gái của tôi, em muốn cái gì sẽ được cái đó, muốn tiền có tiền, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn trang sức, váy vóc hàng hiệu gì đó, tôi đều có thể cho em, vì vậy, đồng ý trở thành bạn gái của tôi nhé!”
- “ Tiền tôi không thiếu, danh tiếng tôi có thừa. Trang sức, váy vóc? Xin lỗi anh, tôi là nhà thiết kế. Cho nên, tôi từ chối.”
- “ ... “
Lần thứ - lời tỏ tình của một chàng trai thiếu vắng tình thương.
- “ Từ nhỏ, tôi đã vắng đi tình thương của người mẹ, lớn lên một chút, vây quanh tôi chỉ là những thứ tình cảm giả tạo của những con người ham hư vinh. Thế nên, mong em hãy giành cho tôi một chút tình cảm chân thành. Hãy tội nghiệp cho một con người đáng thương như tôi.”
- “ Xin lỗi anh, tôi không biết thứ gì gọi là tình cảm chân thành.”
- “ Em...”
Lần thứ - lời tỏ tình mang đậm phong cách xã hội đen.
- “ Thiên Thiên, tôi thích em, vì thế em chỉ có thể là của tôi.”
Thiên Nhi chán nản thả Rain xuống.
- “ Rain, ra dẹp loạn cho mẹ.”
Vì thế, Hoàng Huy chỉ có thể là buồn bã mà chạy đi.
Rồi đến lần thứ , thứ , thứ n, vẫn cùng một kết quả.
Hoàng Huy, rất muốn bất chấp hình tượng mà gào lên thật lớn, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhịn xuống, tiếp tục nghiên cứu phương pháp tỏ tình, anh không tin, trái tim cô gái này làm bằng sắt.
Mấy tuần này, thỉnh thoảng Thiên Lâm, Thiên Vy, Minh Châu hay đến cả Thiên Duy cũng đến học viện Royal.
Vì thế, thông tin có một chàng trai theo đuổi Thiên Nhi họ đều biết.
Hôm nay, Thiên Lâm đến trường, sau một lúc nói chuyện với Thiên Nhi, anh quyết định tìm Hoàng Huy nói chuyện.
- “ Anh hình như rất kiên trì.” - Thiên Lâm tựa người dưới gốc cây bằng lăng, chậm rãi nói.
- “ Tất nhiên rồi, tôi nghiêm túc.”
- “ Tôi biết, anh nghiêm túc, nhưng thành thật khuyên anh, đừng lún sâu vào tình cảm đó quá.”
- “ Tại sao?”
- “ Tôi nghĩ Thiên Thiên đã nói cho anh lý do rồi nhỉ? Không có kết quả đâu.”
- “ Tôi không tin.”
- “ Tôi hiểu con bé. Nó sẽ không thích anh được đâu. Tình cảm của anh, ngay từ đầu đã định sẵn là không có kết quả.”
- “ Vì bạn trai cô ấy?”
- “ Đúng vậy.” - Thiên Lâm gật đầu, khóe môi cong cong lên.
- “ Tại sao cứ phải là anh ta.”
- “ Bởi vì chỉ có cậu ấy mới là người xứng đáng.”
- “ Tôi có gì không xứng đáng?”
- “ Duyên phận của anh không giành cho nó. Giống như câu chuyện lưu truyền trong ngôi trường này vậy, công chúa chỉ thuộc về hoàng tử.”
- “ ... “
Mấy ngày sau Thiên Vy cũng tìm Hoàng Huy nói chuyện.
- “ Tôi khuyên anh nên từ bỏ đi.”
- “ Tại sao tôi phải từ bỏ? Tôi có niềm tin mình sẽ thành công.”
- “ Anh Lâm nói đúng, anh rất cố chấp. Đã biết trước không có kết quả, việc gì anh phải như thế?”
- “ Tôi tin chắc chắn sẽ có kết quả.”
- “ Haha, tôi chỉ khuyên anh đừng thích cậu ấy, thật lòng đấy.”
- “ Cũng là vì anh ta?”
- “ Đúng vậy, vì anh ấy là người duy nhất Thiên Thiên yêu.”
- “ Nếu như thế thì bây giờ anh ta ở đâu? Anh ta có yêu Thiên Thiên không?”
- “ Theo như tôi biết, trên thế gian này, sẽ không có người thứ hai yêu Thiên Thiên hơn anh ấy. Vì thế, từ bỏ đi. Lời khuyên này cũng chỉ vì anh thôi.”
- “ ... “
Mấy ngày sau, vì tò mò, và cũng vì thằng bạn thân nhất, Thiên Duy cũng tìm gặp Hoàng Huy.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Huy, Thiên Duy lại vô cùng ngạc nhiên.
- “ Hoàng Huy?”
- “ Cậu là ai?”
- “ Hàn Thiên Duy. Chắc anh vẫn chưa quên tôi chứ.”
- “ Hàn thiếu? Không ngờ cậu vẫn còn nhớ tôi.”
- “ Không ngờ một thiếu gia như anh lại lưu lạc đến nơi này?”
- “ Đó là chuyện của tôi. Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
- “ Anh thích Thiên Thiên?”
- “ Cậu cũng thích cô ấy.”
- “ Không, tôi sắp kết hôn rồi.”
- “ Vậy mục đích cậu gặp tôi hôm nay là gì?”
- “ Chỉ là tò mò thôi. Tôi chỉ muốn xem ai có bản lĩnh theo đuổi Thiên Thiên mà thôi. Nếu là người khác, tôi sẽ đưa ra lời khuyên chân thành, nhưng nếu là anh, tôi sẽ chúc anh may mắn, cố lên nhé!”
Hoàng Huy nhíu mày nghi hoặc nhìn Thiên Duy.
- “ Bỗng nhiên cậu lại có lòng tốt chúc tôi may mắn? Thật sự cậu có phải Hàn Thiên Duy không?”
- “ Tất nhiên tôi là Hàn Thiên Duy. Chúc anh may mắn, đơn giản vì tôi biết trước sau gì anh cũng là người thua cuộc mà thôi. Lún sâu vào tình cảm đó, sau này người đau khổ nhất là anh, tất nhiên tôi rất cao hứng.”
- “ Cậu có ý gì?”
- “ Chẳng có ý gì cả, tôi rất mong chờ ngày anh biết mình thất bại dưới tay ai lắm đấy.”
- “ Là ai?”
- “ Anh sẽ sớm biết thôi. À, sắp tới là tiệc đính hôn của tôi, hy vọng hôm đó anh có thể đến tham gia.”
- “ Tôi sẽ đến, xem cô dâu của cậu là người thế nào.”
- “ Rất hoan nghênh.”
Thiên Duy mỉm cười đầy ẩn ý, rời đi.
Hoàng Huy sau đó vẫn tiếp tục sự nghiệp theo đuổi Thiên Nhi và tất nhiên cũng không thành công.
Thật ra, từ lần gặp mặt đầu tiên, đối với Thiên Nhi, cũng như bao chàng trai khác khi đứng trước một cô gái đẹp, đó là sự thích thú, là khát khao muốn chinh phục.
Nhưng bắt đầu từ lúc quyết định theo đuổi, rồi những ngày tháng bên cô ấy, đã cho anh những cảm xúc chân thật nhất.
Anh biết được thế nào là sự rung động của trái tim. Biết được cảm giác bất lực, buồn bã khi bị từ chối.
Cái rung cảm ban đầu ấy, từ lúc nào đã phát triển thành tình yêu.
Mặc dù lúc này chưa thể thành công, nhưng anh luôn tin một ngày nào đó không xa sẽ làm cho cô gái ấy thích anh.
Mấy ngày này, Hoàng Huy lại bắt đầu có hứng thú trong việc tìm hiểu câu chuyện tình của hoàng tử và công của của học viện này.
Muốn biết chuyện này quả thật rất dễ dàng, bởi vì nghe nói câu chuyện tình năm đó của bọn họ, là một chuyện tình cực kì lãng mạn, cực kì đáng nhớ.
Chỉ bằng vài câu hỏi, anh đã biết được câu chuyện năm đó, thậm chí họ còn kể rõ cho anh lời tỏ tình của người được xem là hoàng tử ấy.
Siết chặt bàn tay.
Khóe môi Hoàng Huy khẽ nhếch lên
Trong đôi mắt màu cafe mang theo chút suy tính.
“Nếu như em thích anh ta? Được! Tôi sẽ tặng em lời tỏ tình của anh ta.”
Vì thế, lời tỏ tình tiếp theo, chính là lời tỏ tình mang đậm dấu ấn của chàng hoàng tử trong huyền thoại của học viện Royal.
Thời tiết miền Nam đầu tháng mang theo chút se lạnh.
Hôm nay là bữa tiệc đính hôn của Thiên Vy và Thiên Duy.
năm trải qua biết bao thăng trầm của niềm vui và nỗi buồn, cuối cùng cũng đã đến lúc tình yêu của họ đơm hoa, kết trái.
Bữa tiệc đính hôn này thực chất là một bữa tiệc giới thiệu con dâu của nhà họ Hàn.
Ngoài vợ chồng chủ tịch Hàn, vợ chồng chủ tịch Lâm, Cô Marina, Thiên Lâm, Thiên Nhi, và Minh Châu ra chỉ có những người họ hàng của Hàn gia đến tham dự.
Nhưng nhân vật mà Thiên Nhi không ngờ tới nhất chính là Hoàng Huy. Sao anh ta lại ở đây?
Hôm nay, Hoàng Huy vô cùng lịch lãm trong bộ vest màu xám bạc.
Anh bước đến chúc mừng vợ chồng mới Thiên Duy và Thiên Vy, sau đó đến chào hỏi các vị trưởng bối tựa như đã quen biết từ lâu. Cuối cùng dừng lại bên cạnh Thiên Nhi.
Thiên Nhi hôm nay mặc một bộ váy dạ hội màu đen, dài, hở một bên vai, tôn lên làn da trắng muốt cùng dáng người tuyệt đẹp của cô.
Bông hoa hồng đen xinh đẹp trên vai tạo nên một nét mị hoặc vô cùng quyến rũ.
Làm cho cô có khi còn nổi bật hơn cả cô dâu.
Thật ra, bộ trang phục này là thiết kế mới nhất của Lâm thị.
Tông màu đen làm chủ đạo bất giác làm cô nhớ đến ai đó. Màu đen và hoa hồng, đó là một sự kết hợp rất đặc biệt, cho nên không chút do dự chọn ngay bộ này.
Hoàng Huy, tất nhiên cũng vô cùng sững sờ trước bộ dạng này của cô.
Anh luôn biết Thiên Nhi rất đẹp nhưng không ngờ có thể đẹp đến như vậy.
Âm thầm nắm chặt bàn tay, một lần nữa quyết tâm nhất định phải làm cô gái này yêu anh.
Bữa tiệc bắt đầu trong không khí vui tươi ấm áp.
Thiên Duy và Thiên Vy đứng trên sân khấu, vui vẻ nắm tay nhau trong lời chúc phúc của tất cả mọi người. Tiếng nhạc du dương vang lên hòa trong niềm hạnh phúc của cả hai.
Ở phía dưới, Thiên Nhi cũng mỉm cười chúc phúc cho họ.
năm qua, nhìn những nụ cười, những giọt nước mắt của Thiên Vy, cuối cùng cũng đến một ngày cô thật sự yên tâm về cô ấy.
Vậy còn hạnh phúc của riêng cô thì sao?
Mải đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình, Thiên Nhi không để ý đến một người tiến đến trước mặt cô.
Hoàng Huy ôm theo bó hoa hồng đỏ thắm đến trước mặt Thiên Nhi, chất giọng trầm ấm vang lên
- “ Em từng nói, chúng ta gặp nhau chưa lâu mà anh đã yêu em, tình yêu như thế liệu có phải nhanh quá? Nhưng đối với anh, nó không nhanh một chút nào, bởi vì, gặp em ở đây, không phải là lần đầu tiên.”
Thiên Nhi nhíu mày nhìn Hoàng Huy, cô từng nói như thế bao giờ?
- “ Em nhớ cũng được, quên rồi cũng không sao, chỉ cần anh còn nhớ là được.”
Tiếng nhạc du dương chợt tắt hẳn theo từng lời nói của Hoàng Huy. Tất cả mọi người đều tập trung dành sự chú ý vào anh.
- “ Lần đầu tiên gặp em là vào năm anh còn rất nhỏ, hôm đó là một ngày mưa rất lớn. Anh còn nhớ, Thiên Nhi của ngày đó, dù rất lạnh nhưng vẫn sẵn sàng nhường lại cây dù cho anh, Thiên Nhi của ngày đó, đôi mắt đẫm nước nhưng vẫn quan tâm anh. Có lẽ em không biết nhưng đó là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái. Đó cũng là lần đầu tiên anh kiên nhẫn đến vậy. Ngày đó, anh không biết chút gì về em cả. Giống như hai con người xa lạ vô tình lướt qua đời nhau.”
Câu nói này đã thành công làm sững sờ những người có mặt trong bữa tiệc, bao gồm cả Thiên Nhi. Bởi những lời nói ấy, chính là lời thổ lộ của Lâm Thiên Phong trong đêm thi hoa khôi năm đó, hơn ai hết Thiên Nhi là người nhớ rõ nhất. Mặc dù những lời nói của anh ta không hoàn toàn giống hệt, nhưng cũng đã thành công kéo cô vào dòng kí ức xa xăm.
- “ Lần thứ gặp em là rất lâu sau đó, hôm đó cũng là một ngày mưa, cũng là ở con đường đó, chúng ta gặp nhau. Em biết không, hình như từ giây phút chúng ta nói chuyện với nhau lần đó, anh đã thích em.”
Vợ chồng chủ tịch Lâm, Thiên Lâm, Thiên Vy, Thiên Duy và cả Minh Châu cũng đang lâm vào trạng thái sững sờ. Nhưng chỉ vài giây sau, khóe môi Lâm phu nhân khẽ nhếch lên.
“Giỏi lắm! Dám tranh giành người yêu với con trai ta. Xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh.”
- “ Lần thứ gặp em, anh đã biết chúng ta dành cho nhau. Vì thế, đồng ý trở thành bạn gái của anh nhé!”
Thiên Nhi hiện tại vẫn chưa thoát khỏi trạng thái sững sờ. Bởi vì những lời nói ấy. Người này, thật ra là ai?
Không gian rộng lớn lại vô cùng tĩnh lặng, tất cả mọi yên lặng người dõi theo từng hành động của cô gái.
Bất chợt, có một giọng nói vang lên, phá tan sự tĩnh lặng.
- “ Sai lời thoại rồi kìa!”