- “ Tôi thích gió, ngọn gió của bầu trời. “ - Thiên Nhi nói câu đó, đôi mắt xanh mơ màng nhìn xa xăm
Bên cạnh cô, người nào đó không hiểu sao khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ, trông lãng tử vô cùng. Nhưng tiếc là Thiên Nhi không nhìn thấy cảnh này.
- “ Tôi có thể hiểu là em thích tôi được không?”
- “ ??? “ - Anh à, anh có nghe lầm không đấy? Bạn í nói thế hồi nào?
Thiên Phong nhìn Thiên Nhi bằng ánh mắt vô cùng thích thú (có thể nói là gian tà theo cách nhìn của người khác)
- “ Em biết tên tôi có nghĩa là gì không?”
- “ Thiên Phong là gió trời.”
- “ Ừ!”
- “ Thì sao? “
- “ Hình như lúc nãy tôi có nghe em nói, em thích gió, gió trời. Mà tên tôi có nghĩa là gió trời nên có thể hiểu là em đang ngầm tỏ tình với tôi đấy. “ - Nói xong còn nở một nụ cười rất là “đểu“...
- “ !!! “ - Thiên Nhi không còn gì để nói, năm cuộc đời cô chưa gặp ai có cách tư duy như anh (nhưng cách tư duy điên hơn thì gặp rồi =.=). Vẫn nghe đồn Lâm Thiên Phong là một tảng băng di động không hơn không kém, chưa có bất kì một ai có thể làm anh cười huống chi là trêu chọc như vậy, đáng lẽ cô nên cảm thấy hãnh diện về mình nhưng Hoàng Thiên Nhi là một kẻ không chịu thua ai bao giờ. Anh ta là tảng băng thì cô cũng là / tảng băng chứ bộ, lạnh đâu có kém.
- “ Ừm tôi chấp nhận lời tỏ tình của em... “ - Giọng nói anh ẩn hiện ý cười, trầm trầm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Ai nói Lâm Thiên Phong lạnh lùng? Ừ thì lạnh thật mà, người ta nói đâu có sai =.= nhưng mà chỉ lạnh nhạt với những người anh cho là không xứng đáng để bận tâm thôi, còn với những người mà anh yêu thương, anh rất là “tốt” mà.
- “ Ai thèm tỏ tình với anh mà chấp nhận.”
- “ Nhưng sao tôi lại nghe ra đó là một lời tỏ tình nhỉ?”
- “ Mặc kệ anh, không liên quan đến tôi.” - Nói thì nói thế nhưng mặt Thiên Nhi tự nhiên lại hồng hồng.
Thiên Phong chăm chú quan sát khuôn mặt của cô bằng ánh mắt rất là thích thú, Thiên Nhi cũng không chịu thua kém giương mắt nhìn lại nhưng vừa chạm vào đôi mắt xanh đen đầy mê hoặc ấy, s sau, vội dời mắt đi chỗ khác.
Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, Thiên Nhi không biết làm thế nào, kế, chuồn là thượng sách.
- “ Tôi về trước đây, anh cứ tiếp tục ngắm cảnh đi.” Nói rồi quay người định đi, nhưng chưa bước được bước thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô kéo lại, đối diện với khuôn mặt tràn ngập nét cười của anh.
- “ Vậy nếu bây giờ tôi nói tôi thích em thì sao?”
- “...” - Lúng túng tập hai.
- “ Anh đang đùa?”
- “ Tất nhiên là tôi nghiêm túc.”
- “ Nhưng chúng ta vừa mới gặp nhau, anh biết gì về tôi?”
- “ Vừa mới gặp nhau? Em nghĩ như thế thật sao?”
- “ Chúng ta từng gặp nhau trước đây?”
- “ Có thể có cũng có thể không, tùy theo suy nghĩ của em.”
- “ Nhưng thời gian chúng ta quen nhau rất ngắn, anh xác định anh thực sự thích tôi hay chỉ là một trò chơi?”
- “ Tôi không coi tình cảm của mình là một trò đùa, em là người đầu tiên khiến tôi rung động, là người đầu tiên cho tôi cảm giác bình yên, tình cảm của tôi là nghiêm túc.”
- “ Nhưng ... thứ gọi là tình yêu đó, có đáng để tin không?”
- “ Em không tin vào tình yêu?”
Thiên Nhi im lặng một lúc lâu, đôi mắt xanh mơ màng chứa đựng nỗi bi thương.
- “ Tôi từ nhỏ đã chứng kiến tình cảm của mẹ tôi, chứng kiến một người luôn nói yêu mẹ tôi nhưng sự thật thì sao? Ông ta vẫn có một gia đình nhỏ hạnh phúc ở bên ngoài, tình yêu chỉ là cái cớ để ông ta cướp hết tất cả những thứ thuộc về mẹ tôi. Tình yêu như vậy, có đáng để tin không?”
Thiên Phong không nói, bỗng anh nắm chặt lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, kéo cô vào vòng tay ấm ấp, để cô tựa đầu lên vai anh, Thiên Nhi không phản ứng, để mặc anh ôm, đây là lần thứ hai anh ôm cô, cảm xúc vẫn nguyên vẹn như lần đầu tiên.
Giọng nói anh trầm thấp vang lên
- “ Có thể em không tin, nhưng giây phút gặp em, đó là định mệnh. Em là cô gái đầu tiên cho anh những cảm xúc lạ lẫm, lo lắng, đau xót, vui vẻ, là cô gái đầu tiên làm anh cười. Em có thể cho rằng anh vội vàng, nhưng đừng coi tình cảm của anh là trò đùa. Em không tin vào tình yêu, nhưng hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ chứng minh cho em thấy, tình yêu của anh rất đáng tin cậy.”
Ở trong vòng tay anh, đôi mắt Thiên Nhi đẫm nước, người con trai này, anh là người đầu tiên làm cô rung động, là người đầu tiên muốn yêu thương, bảo vệ cô, là người đầu tiên nói cô tin vào tình yêu. Thiên Nhi rất ngốc nhưng ít nhất cô cũng hiểu được giờ phút này cô muốn được tựa vào bờ vai này, mãi mãi
~
Có thể bạn lí trí, có thể bạn cứng rắn hơn bất cứ ai, có thể bạn không tin vào tình yêu, có thể bạn nghĩ lí trí có thể chiến thắng con tim, nhưng đó là bạn chưa bao giờ yêu, tin tôi đi, yêu đi rồi bạn biết. Đứng trước một người yêu bạn, sẵn sàng hy sinh vì bạn thì lí trí có lớn đến mấy cũng bị dạt sang một góc.
Người ta thường nói Phong (gió) là vô tình nhất, đến rồi sẽ đi, tan biến trong không khí, không bao giờ trở lại nhưng ngọn gió của cô chung tình đến kì lạ .............
Tình yêu là gì? Tuy nó không đáng tin cậy nhưng cô vẫn muốn đánh cược một lần...
Mẹ từng nói “ Tình yêu là thứ đẹp nhất của đời người, quan trọng là phải đặt đúng chỗ.”
Vì vậy cô đánh cược một lần, trong vòng tay anh, khẽ gật đầu.
Cái gật đầu nhẹ nhưng chứa đựng bao nhiêu điều.
Thiên Phong cười, vòng tay ôm cô chặt hơn như không muốn buông ra...
Hoàng Thiên Nhi cuối cũng cũng đã tìm được ngọn gió của riêng mình ...........