"Bất quá, một chi thứ cũng dám trước mặt bản đế giương oai"
Thân tuyết nam tử một tay ôm Mộ Tuyết từ trên trời đầy mây điện vừa tan đi xuất hiện trên đỉnh đầu chúng người. Hắn một tay chỉ ra nhất thới không gian gập ghềnh ngưng tụ ra một cái đại cự chỉ, bàng bàng thần lực không hoa mỹ, cũng không phức tạp nhằm cự trận chỉ xuống.
Tốc độ kia nhường người phải run cầm cập, ngay cả thiên lão quái nhân còn chưa kịp phản ứng thứ chi chỉ nghe âm thanh bạo tạc lan truyền ra.
"Ầm"
"Ầm"
Cự trận nhìn như không thể phá, liền cả chư vị đế công kích đều hờ hững tiếp nhận, ngay lúc này vậy mà không chịu nổi một kích, như mảnh giấy nhỏ bị xé ra. Trực tiếp bạo toạc, trăm đạo hắc ảnh cũng theo đó nhao nhao thổ huyết hình thành một dải cầu vòng mưa máu trên bầu trời bay xuống thổ địa.
Đại trận sập, mọi người tự nhiên thoát khốn, vui không thôi. Mới đầu còn tại địa ngục khoảng khắc kia nghĩ thôi cũng thấy man dợ cực hình, thân tuyết nam tử mà nói với họ chẳng khác nào là thần linh cứu rỗi.
Tự nhiên mọi ánh mắt sùng bái hướng hắn nhìn lại, liền như hành hương giả đổi tín ngưỡng thần linh con mắt mà nhìn lên.
"Người tu vi dĩ nhiên khôi phục"
Thiên lão quái nhân bán đứng bán nghi nhìn thân tuyết nam tử nhất chỉ kia, không tử chủ được quát lên.
Lão mà nói, chẳng khác gì bỏ ngoài tai trâu. Thân tuyết nam tử mắt điếc tai ngơ đem Mộ Tuyết đến chúng đế trước mặt, trùng hợp là vị trí Thiên Hoàng đang đứng địa phương. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thần tình phức tạp, hắn liền gật đầu làm cái dấu hiệu:
"Giúp ta chiếu ứng nàng thật tốt"
Đem Mộ Tuyết đẩy vào trong lòng, Thiên Hoàng không khỏi run nhè nhẹ, trái tim kịch liệt nhảy qua một loại dường như mất mát cảm giác đi ngang, bất quá bị nàng giấu trong lòng.
"Cẩn thận"
Nghe tới lời này, thân tuyết nam tử hơi bất động tí, hắn đương nhiên nhìn ra tâm ý đối phương đối bản thân mình, không phải hắn vô tình mà đời này hắn nợ quá nhiều nữ nhi tình trường, trong đó phức tạp hắn cũng khó giải đừng nói chi bây giờ, tình cảnh này hắn càng không biết nói gì hơn đành chấn an nàng một câu:
"Kiếp này ta nợ người chi tình, dù không biết bao nhiêu...nhưng đoạn duyên này ta cũng đành bất lực tiếp nhận...nếu kiếp sau có thể người sẽ coi ta sao?"
Nói xong câu này cũng không đợi nàng trả lời, thân tuyết nam tử vốn thân thể trầm ổn lúc này vậy mà có dày đặc thần khí bao trùm.
Một thân trong gió phấp phới, từng đạo kinh người chói tai tia sét nổi lên xung quanh người hắn, Cửu sắc lôi vân điên cuồng cùng hắn như tri kỷ dính vào nhau không ngừng phát ra đủ loại màu sắc.
Vũ Động Cửu Long, Cửu Long Hoán Thiên.
Công pháp liền vận chuyển ra, thân hắn khắp nơi tràn ngập lực lượng mặc dù không mang tính bạo liệt nhưng nhường không gian liên tục vì cửu sắc lôi vân hình thành mà méo mó, nhiều vết rách bị xé ra.
Bàng bàng thần lực khiến hắn tóc đen loạn bay, lọn tóc trập trùng đưa đẩy như liểu rủ mình trông thập phần xinh đẹp.
Hồng trần chín năm,
Anh đào lại nở
Hoa như gió lạnh
Thổi bay bốn mùa.
Dưới chân bốn bề xanh biếc, hoa bay bướm lượn.
Duy ta nhất khúc thổi hồng duyên, tuyệt tình đoạt nhai.
Một đoạn thơ từ từ theo thân tuyết nam tử chảy ra vào tim mỗi người, đây là một cái hay khúc nhạc, cái đẹp tiên cảnh hồng trần, nhưng tứ thơ khiến người xót xa, bồi hồi.
Vì yêu hóa chín mùa, đổi xuân hạ thu đông.
Vì yêu nguyện chín năm, đổi một lần ngắm hoa.
Vì yêu tận cửu tiêu, đổi một khúc hồng trần.
"Không hổ là Vô Tình Thiên Đế Kỷ Lam Phong, quả nhiên tài trí hơn người"
Nhiều người không khỏi cảm khái nhìn đạo thân ảnh đơn đọc kia.
Kỷ Lam Phong như một cái thần thọai khắc sâu trong lòng mỗi người, có lẽ đời này không ai có quên hắn đi.
"Lam Phong"
Nhìn đầu kia tóc đen đang hóa trắng xóa ra, Thiên Hoàng tâm như bi thống lên, hai khóe mắt thình lình nhỏ lệ. Nàng hận không thể nhào vào lòng hắn, dùng hai tay nhỏ bé của mình xiết hắn thất chặt, mà gào mà khóc.
" Thiên lão quái nhiều năm như vậy ràng buộc cũng nên kết thúc đi thôi"
"Ta với người vốn dĩ không thù oán, nhất thiết phải kết quả vậy sao" Thiên lão quái nhân hai mắt u oán nói.
"Thù oán, đương nhiên là không, người giết ta thế giới người, uống máu họ hút thần phách họ, ngay cả tiểu nữ oa cũng bị móc ra để khoái hoạt, người đụng ta nữ nhân, hại nàng tông môn bị hủy, hại nàng phải tự sat,...người nói không có thù oán liệu nghe được sao."
Thân tuyết nam tử giễu cợt cười nhưng không cười nhìn lão, như nhìn người ngu nói chuyện.
Người lòng lang dạ sói như vậy.
Người độc ác, vô sỉ như vậy.
Người so ác ma còn ghê tởm hơn như vậy.
Người đụng ta thân nhân như vậy kết cục.
Người nói không thù oán. Ta vẫn là đui mù lẫn điếc sao.
"Được, được..."
Lão ta cũng không nhảm nhiều, bản thân cũng hướng về đối phương hai con mắt đầy căn phẫn:
"Đã vậy hết thảy dùng thực lực đến nói, người chết tất cả sẽ thuộc về ta"
Hai bên không hẹn mà cùng đụng vào nhau phát ra "ô, ô.." thanh âm. Trên trời hai đạo thân ảnh không ngừng điên cuồng công kích khiến chúng người hoa cả con mắt.
Tốc độ này so ánh sáng còn nhanh hơn. Tưởng tượng nếu toàn thịnh sẽ là như thế nào kinh thiên sự tình.
"Huyết Hoa Địa chấn"
"Tam liên hoa chưởng"
"Hấp Khốn Ma Viêm"
"Nhất chỉ lưỡng sơn hà"
"Bạo Thiên Tinh Huyết"
"Nhị chỉ phách chi tâm"
...
Trên bầu trời hai đạo thân ảnh không ngừng thi triển ra các loại thần thông vũ kỹ lẫn phép tắc, oanh tạc đến long trời lở đất, một phần Thiên Tôn giới vì gánh chịu trận đại chiến này mà bị hủy đi, khắp nơi phế tích ầm ầm đổ sụp xuống, bỗng chốc nơi này biến thành hồng hoanh viễn cổ.
Mà hai bên vẫn bất phân thắng bại, ngày qua ngày lại chớp mắt đã một tuần hương qua đi hai bên mới tách ra lui về hai phía, lưỡng đạo con mắt không mệt mỏi nhìn nhau cùng phát ra tiếng cười quái dị.
Nhìn đạo này thỏa mãn mọi người liền biết tiếp theo đây sẽ là một hồi kịch liệt. Thắng cũng được, mà thua cũng được...tất yếu ai thắng ai thua cũng sẽ rơi vào suy yếu không chết cũng hao hết thần khí mà chết.
"Chết đi"
Thiên lão quái nhân diện mạo dữ tợn, xuất toàn lực một quền cuối cùng, toàn bộ tu vi đều quán trú vào trong đó.
Âm thanh bạo tạc xé rách bầu trời, vòng xoáy hố đen xuất hiện ngày một cũng nhiều hơn.
Trời đất rung chuyển như cự thạch bị chấn vỡ.
Ầm
Ầm
Ầm!
"Kiếm nơi tay ai có thể cản, người nên vinh hạnh được chết dưới kiếm của bản đế"
Thân Tuyết nam tử trong tay không biết khi nào xuất hiện một thanh bạch tuyết trường kiếm.
Kiếm bộc phát ra thần mang không thua gì Thiên Lão quái nhân, nhất cử lưỡng tiện bổ vào cự ấn.
Đùng
Đùng
Đùng
Âm thanh điên cuống xé ra, mặc dù ở rất xa đại chiến nhưng nhiều người tu vi yếu, màng nhĩ trực tiếp bạo tử vong tại chỗ. Trên bầu trời dư quang đem hai đạo thân ảnh cũng nuốt trọn lại, mảnh thế giới chỉ còn dư quang chiếm lĩnh nhất cử phá tan đại địa, mặt đất xuất hiện hố to có thể chứa cả một vương quốc không gian.
Thình thịch...thình thịch.
Tiếng tim đậm chậm lại, khoảng khắc chúng nhân tỉnh lại đã không còn thấy gì, bụi mù theo gió trôi đi, lưỡng đạo thân ảnh cũng biến mất, ngay cả sót lại chút khí tức cũng không còn.
Hoàn toàn biến mất,
Phi yên hôi diệt
Đồng quy vô tận
Không siêu thoát.