Tiếp chương trước nha cả nhà.
…____________…………….
Nhưng khi vừa ra đến cửa thì lại có chuyện ập đến, lại một lần nữa một xô nước nữa đổ lên đầu họ nhưng lần này không phải là nước sơn nữa mà là……nước “thúi”, tèn tén ten…
Thế là lại mất thêm một buổi nữa để gột rửa tội lỗi trên người mình (gì ghê vậy?). Tốn gần cả chục chai xà phòng thì mới thơm tho được như cũ, thiệt là lãng phí.
Dọn dẹp xong bãi chiến trường đằng trước, họ đến nhà bếp để chuẩn bị bửa sáng cho bọn nó, nhưng tai hoạ không tha cho bọn họ mà cứ mãi đeo bám. Vừa mới mở học tủ đựng dụng cụ nhà bếp ra thì bọn họ người nào người nấy lại một lần nữa nhảy tưng tưng như mấy bà điên vừa trốn trại, trông phát tởm. Họ có bộ dạng như bây giờ là vì lúc nãy vừa mở cửa tủ ra thì ôi thôi nào là cốc nhái ểnh ương, nào là chuột chết chuột sống, có con thì nhảy vào người họ mà làm bậy, có con thì cào, cấu, cắn, xé đủ thứ kiểu. Còn có con thì còn nhảy cả lên đầu bà quản gia ngồi chễm chệ ở trên, đã vậy còn kêu “ộp ộp, chít chít…” nữa chứ, vui phết chứ nhỉ. Họ hoảng sợ chạy toán loạn khắp nhà định chạy ra cửa chính để thoát thân không ngờ cửa đã bị khoá mà khổ nổi một cái khoá bằng mật khẩu mới chết ý chứ, nhưng mà nhập hoài cửa nó éo thèm mở.
- Trời ơi! Các tiểu thư tha cho tui đi mà. Á, má ơi, tránh ra á… _ bà quản gia biết ngay là bọn nó đã đổi mật khẩu rồi nên biết điều mà vang xin, đang thảm thiết cầu khẩn tự nhiên ở đâu nhảy ra nguyên một con cốc, thốn ở chỗ nó đang mắc “tè” cho nên…nó đã làm phước cho bả nước rửa mặt miễn phí luôn (sau này nổi mục chắc luôn), bả nhảy cẫng lên khóc thét chạy đi lên sân thượng để thoát nhưng không ngờ cả cửa đó cũng bị khoá mất tiêu, chạy lại mấy cửa phòng định trốn vô đó nhưng cũng bị khoá luôn vậy là cả đám người bọn họ chạy tới chạy lui cũng có nhiêu đó đường, vừa chạy vừa quay lại đằng sau nhìn, vừa khóc cầu xin bọn nó vừa…té.
Trông khi con nhà người ta sợ hãy khóc thét thì bọn nó ở trong phòng quan sát theo màn hình tivi đã kết nối với Camera mà lúc nãy Yumy thiết lập vừa cười nghiêng ngả, lăn lốc có khi còn ngả khỏi ghế khỏi giường luôn.
- Haha…, thích vãi _ Sandy vì cười quá mức mà cũng đánh mất đi hình tượng công chúa của mình luôn rồi.
- Chứ sao, S ra tay mà, kaka… _ nó đang tự sướng đấy các bác ạ.
- Hey, không phải dạng vừa đâu, vừa vừa, vừa vừa đâu…… _ cả bọn cùng nhau đứng dậy hát hò nhảy múa loạn xạ trong khi trên người ai cũng mặc một bộ đồ in toàn hình hello kitty.
Sau một hồi thoả mãn thú vui hết sức phi lý của mình thì bọn nó cũng đã quyết định tha cho bọn người làm. Bọn người này sau khi được thả thì quỳ lạy cảm ơn rối rít sau đó bán sống bán chết mà chạy thục mạng đi mất tiêu.
Thật ra bọn nó bày ra trò này cũng vì một lý do rất ư là đơn giản. Chỉ vì hôm qua mới về tới đây còn đang mệt mỏi trong người mà bà quản gia thì mặt trát cả tấn phấn, đồ bận thì ngắn củn cẳng còn hở tùm lum nữa chứ đã vậy còn đứng trước mặt bọn nó mà ẹo qua ẹo lại thấy mà phát ghét nên hôm nay bả mới gặp chuyện may mắn như vậy ý chứ.
Chuyện là vậy đó. Còn bọn nó sau đó cũng không ở đó nữa mà dọn đến biệt thự “Green Rose” luôn. (Chứ còn ở được nữa đâu mà không dọn).